CÂY BÁCH BUỒN - Trang 235

Im lặng một lúc lâu.
Rồi Lord nói:
- Ồ, tôi cho là cô ta cùng Roderick Welman sau đây sẽ sống hạnh phúc.
Poirot nói:
- Cậu ơi, cậu chẳng nghĩ gì như thế đâu.
- Tại sao không chứ? Cô ta sẽ tha thứ cho hắn về chuyện Mary Gerrard vừa
rồi. Dù sao thì đó cũng chỉ là hắn đã cuồng si say đắm mà thôi.
Poirot nói:
- Còn sâu xa hơn thế nữa. Đôi khi, có một vực thẳm ngăn cách quá khứ và
tương lai. Khi người ta đã bước đi trong thung lũng của bóng tối tử thần,
rồi thoát ra khỏi, vào trong ánh nắng - thì thế rồi, cậu ơi, đó là một cuộc
sống mới bắt đầu. Quá khứ sẽ chẳng giúp ích gì nữa.
Ông đợi một phút rồi nói tiếp:
- Một cuộc sống mới - đó là cái cuộc đời mà lúc này Elinor Carlisle đang
bắt đầu - và chính cậu đã đem lại cho cô ta cuộc đời đó.
- Không đâu.
- Có chứ. Chính cái quyết tâm của cậu, cái sự nài nỉ kiêu căng của cậu, đã
bó buộc tôi làm theo lời cậu yêu cầu. Bây giờ cô ta quay lại phía cậu với
lòng biết ơn, phải thế không? Cậu phải thừa nhận là thế chứ?
Lord chậm rãi nói:
- Đúng rồi, bây giờ - cô ta rất biết ơn. Cô ta yêu cầu tôi đến thăm cô ta…
luôn.
- Đúng thế, cô ta cần cậu.
Lord hung hăng nói:
- Không bằng cô ta cần hắn đâu.
Poirot lắc đầu:
- Cô ta chẳng bao giờ cần Roderick Welman cả. Cô ta đã yêu ông ta một
cách đau khổ, ngay cả tuyệt vọng nữa.
Lord nghiêm mặt lại, dữ tợn, gay gắt nói:
- Cô ta sẽ chẳng bao giờ yêu tôi giống như thế.
Poirot nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ không giống thế đâu. Nhưng cô ta cần cậu, cậu ạ, bởi vì chỉ có cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.