CÂY BÁCH BUỒN - Trang 26

Mary Gerrard nói:
- Ồ, không đâu, cháu chắn chắn rằng bà lúc nào cũng biết nên làm gì đó
cho tốt, cho phải.
Nhưng bà Laura Welman lắc đầu:
- Không… không thế đâu. Nó làm bà buồn phiền. Bà có một tội lỗi luôn ám
ảnh, Mary ạ. Bà kiêu căng. Tính kiêu căng có thể là con ác quỉ. Nó mọc lau
trong gia đình bà. Elinor cũng có tính đó.
Mary nói mau:
- Cô Elinor và cậu Rederick xuống đây, thực là tốt cho bà. Bà sẽ khuây
khỏa nhiều. Đã khá lâu rồi cô cậu ấy không xuống đây.
Bà Welman nói khẽ.
- Chúng là đứa trẻ ngoan, rất ngoan. Cả hai đứa đều yêu mến bà. Bà luôn
biết rằng chỉ cần gọi một cái là chúng đến liền, bất cứ lúc nào. Nhưng bà
không muốn gọi đến chúng nhiều quá. Chúng trẻ trung, sung sướng, có cả
thế giới ở trước mặt. Chẳng cần đem chúng đến gần cái cảnh suy tàn, đau
khổ trước lúc.
Mary nói:
- Cháu chắc chắn rằng không bao giờ cô cậu ấy có cảm nghĩ như vậy đâu,
thưa bà Welman.
Bà Welman tiếp tục nói, có lẽ nói với chính mình hơn là nói với cô gái:
- Bà luôn luôn mong mỏi chúng nó lấy nhau. Nhưng bà cố gắng không bao
giờ gợi ý về chuyện đó. Bọn trẻ thường trái khuấy lắm. Nếu tỏ ý ra thì
chúng sẽ lảng tránh. Cách đây đã lâu, khi chúng còn bé, bà có ý nghĩ rằng
Elinor đã đặt tim mình vào Roddy. Nhưng bà chẳng chắc chút nào về y cả.
Y có vẻ ngồ ngộ làm sao ấy. Henry là con người như vậy - rất dè dặt và cả
ưa chóng chán… Đúng thế, Henty thì…
Bà im lặng một lát, nghĩ đến người chồng đã khuất.
Bà thì thầm nói:
- Cách đây lâu rồi, lâu lắm rồi… Chúng ta mới cưới nhau được năm năm
thì ông ta chết. Hai lần viêm phổi… Chúng ta hạnh phúc - đúng thế, rất
hạnh phúc; nhưng cái hạnh phúc ấy có vẻ dường như không thực. Ta là một
đứa con gái kỳ quặc, nghiêm nghị, tối tăm. Đầu óc dày đặc những lý tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.