CÂY BÁCH BUỒN - Trang 28

người ta nghĩ rằng ăn bám bà.
Bà Welman giọng bỗng gay gắt.
- Thế ra lão Gerrard đã nhét vào đầu cháu cái ý nghĩ ấy à? Mary ạ, cháu
chẳng nên để ý tới bố cháu; không bao giờ và sẽ không bao giờ có chuyện
là cháu ăn bám bà cả. Bà sở dĩ yêu cầu cháu ở đây một thời gian nữa, thì đó
chỉ là vì bà mà thôi. Chẳng còn bao lâu nữa sẽ qua hết… Nếu cứ để mặc
cho tự nhiên, thì đời bà có thể chấm dứt tại đây, bây giờ - chẳng còn phải
kéo dài mãi những cái lẩn thẩn, vớ vẩn này với bọn điều dưỡng, bác sĩ.
- Ồ, không đâu, thưa bà Welman, bác sĩ Lord bảo rằng bà còn có thể sống
được nhiều năm nữa.
- Cám ơn cháu, bà chẳng lo lắng gì về chuyện đó đâu. Hôm trước bà nói
với ông ta rằng phải chi mình ở trong một tình trạng văn minh tử tế, thì bà
chỉ cần bảo nhỏ với ông rằng bà mong muốn chấm dứt cuộc đời, thế là ông
ta đã kết thúc cho bà một cách không đau đớn bằng một thứ thuốc hay hay
nào đó.Bà bảo: “Bác sĩ ạ, nếu ông có can đảm thì ông sẽ làm như vậy”.
Mary nói:
- Ồ, thế ông ta nói gì?
- Cháu ạ, cái chàng trẻ bất kính đó chỉ cười nhăn nhở, bảo rằng anh ta
chẳng dại gì mà liều lĩnh để bị treo cổ. Anh ta nói: “Thưa bà Welman, nếu
bà để lại cho tôi tất cả tiền của, thì lại khác, cố nhiên rồi!” Cái anh chàng lì
lợm, nhưng bà thích anh ta. Những lần anh ta đến thăm còn tốt cho bà hơn
là thuốc của anh ta.
- Đúng thế, ông ta rất tử tế - Mary nói - Cô O’Brien để ý đến ông ta rất
nhiều, cả bà Hopkins cũng thế.
Bà Welman nói:
- Ở tuổi bà ta, bà Hopkins cần phải hiểu biết hơn mới phải. Còn cái cô
O’Brien kia thì mỗi khi chàng ta đến gần là lại cười điệu nói: “Ồ, bác sĩ”
rồi hất tung giải mũ lên.
- Cô O’Brien cũng đáng thương.
Bà Welman khoan dung nói:
- Thực ra cô ta không phải là hạng người xấu xa, thế nhưng bọn điều dưỡng
thì đứa nào cũng làm cho bà bực mình; họ luôn luôn tưởng rằng mình thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.