CÂY BÁCH BUỒN - Trang 29

“một ly trà ngon” vào lúc năm giờ sáng…
Bà ngừng lại rồi nói:
- Cái gì thế? Có phải xe không?
Mary trông ra ngoài cửa sổ:
- Đúng rồi, xe tới. Cô Elinor và cậu Roderick đã tới.

* * *
Bà Welman nói với cháu gái:
- Elinor, cô rất vui về cháu và Roddy.
Elinor mỉm cười:
- Cháu nghĩ cô hẳn phải vui, cô Laura.
Sau một lát ngập ngừng bà nói:
- Cháu quan tâm đến nó lắm phải không, Elinor?
Elinor ngước cặp lông mày thon lên, nói:
- Hẳn thế rồi, thưa cô.
Bà Laura Welman nói mau:
- Cháu thứ lỗi cho cô nhé, cháu. Cháu biết đấy, cháu dè dặt giữ gìn quá.
Khó mà biết được cháu cảm nghĩ gì. Lúc hai cháu đều còn nhỏ, cô nghĩ
rằng có lẽ cháu đã bắt đầu để ý đến Roddy - để ý quá nhiều.
Cặp lông mày thon của Elinor lại giương lên:
- Quá nhiều ư, thưa cô?
Bà già gật đầu.
- Đúng thế. Để ý nhiều quá thì chẳng phải là khôn ngoan đâu. Thỉnh thoảng
bọn gái trẻ thường như vậy… Cô rất vui khi cháu ra nước ngoài, sang Đức
để mà chấm dứt. Thế rồi, khi cháu trở về, cháu hình như hoàn toàn thờ ơ
đối với nó - thì cô cũng lại chẳng thấy buồn về điều này. Cô là một bà già
trái tính trái nết, khó làm vừa lòng. Nhưng lúc nào cô cũng cho rằng cháu
có bản tính nồng nhiệt sôi nổi quá - cái tính khí ấy mọc tràn trong gia đình
ta. Thực chẳng sung sướng gì lắm cho người có cái tính đó đâu… Nhưng
khi cháu từ ngoại quốc trở về, cháu quá hững hờ đối với Roddy, thì cô lại
buồn về điều này, vì cô luôn luôn mong mỏi hai cháu sẽ đến với nhau. Bây
giờ các cháu như thế này, thế là mọi sự đều ổn cả. Cô hỏi nhé, có thật là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.