CÂY BÁCH BUỒN - Trang 48

- Thế cô có muốn điều gì - đặc biệt không?
Peter Lord nói với Elinor.
- Bây giờ tôi phải về. Trong lúc này tôi không làm gì hơn được nữa. Ngày
mai tôi sẽ đến thăm sớm. Chào cô Carlisle. Xin cô đừng… đừng lo lắng
nhiều quá.
Chàng nắm tay nàng một lát lâu. Chàng cảm thấy cái xiết tay ấy trấn tĩnh
và thoải mái lạ lùng. Elinor nghĩ, chàng ta nhìn mình sao kỳ dị thế, như thể
- như thể chàng buồn tiếc cho mình.
Khi cửa khép lại phía sau bác sĩ, Roddy nhắc lại câu hỏi trước.
Elinor nói.
- Cô Laura lo lắng về… về một số công chuyện làm ăn. Em phải trấn an cô,
nói với cô rằng ngày mai chắc chắn ông Seddon sẽ xuống đây. Trước hết,
chúng mình cần phải gọi dây nói cho ông ta.
Roddy hỏi.
- Cô ta có muốn làm di chúc mới không?
Elinor đáp.
- Cô không bảo vậy.
- Thế cô ta…?
Chàng ngưng bặt ở nửa chừng câu hỏi.

Mary Gerrard chạy xuống cầu thang. Nàng băng qua phòng đợi rồi mất hút
qua cái cửa thông vào khu nhà bếp.

Elinor gay gắt nói.
- Thế nào? Anh muốn hỏi gì nào?
Roddy nói mơ hồ.
- Anh ư… gì thế nhỉ? Anh quên mất rồi.
Chàng đăm đăm nhìn về phía cửa mà Mary Gerrard vừa chạy qua.
Tay Elinor nắm chặt lại. Nàng cảm thấy được những móng dài nhọn cắn
sâu vào lòng bàn tay. Nàng nghĩ, “Mình không chịu nổi nữa - Mình không
chịu nổi nữa. Đó chẳng phải là tưởng tượng - mà là thực đấy. Roddy -
Roddy, em không thể mất anh được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.