CÂY BÁCH BUỒN - Trang 61

- Gì thế, chị?
- Bà ta chắc để lại một số tiền cho Mary - Mary Gerrard.
- Phải rồi, thực đúng thế - cô O’Brien tán thành. Rồi sôi nổi nói thêm - Có
phải em đã kể lại cho chị về tình trạng của bà ta buổi tối đó không, bác sĩ
đã cố hết sức làm cho bà ta dịu xuống. Lúc ấy cô Elinor nắm lấy tay bà cô,
viện Chúa toàn năng ra mà thề nguyền.
Rồi với óc giàu tưởng tượng của người Ái Nhĩ Lan bỗng nhiên nổi lên, cô
O’Brien nói:
- Cô Elinor thề rằng sẽ mời luật sư tới, rồi mọi sự sẽ đâu vào đấy cả. Bà lão
liền nói: “Mary! Mary!” Rồi cô Elinor hỏi: “Có phải cô muốn nói Mary
Gerrard không?’ Rồi cô thề là sẽ giữ quyền lợi cho Mary.
Bà Hopkins hoài nghi nói:
- Đúng như thế a, em?
Cô O’Brien đáp lời một cách quả quyết.
- Đúng như thế đó, chị ạ. Còn điều này nữa: theo ý em, nếu như bà Welman
còn sống mà làm di chúc đó, thì chắc hẳn còn lắm chuyện ngạc nhiên cho
tất cả. Biết đâu bà ta lại chẳng để cả từng cắc bạc của mình cho Mary
Gerrard.
Bà Hopkins ngờ vực nói:
- Chị không nghĩ bà ta làm như vậy. Chị không tán thành gạt bỏ bà con ruột
thịt, không cho hưởng tiền bạc của mình.
Cô O’Brien nói một cách bí hiểm:
- Cũng tùy thứ máu mủ, ruột thịt chứ.
Bà Hopkins lập tức đáp lời:
- Em nói thế là có ý gì?
Cô O’Brien nghiêm trang nói:
- Em đâu phải hạng người nói chuyện tầm phào. Em cũng chẳng muốn bôi
đen tên tuổi của người đã khuất.
Bà Hopkins gật đầu thong thả nói:
- Phải đấy. Chị đồng ý với em. Càng ít nói càng tốt.
Bà rót nước vào bình trà.
Cô O’Brien nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.