CÂY BÁCH BUỒN - Trang 63

Elinor đưa một bàn tay lên che mặt. Qua kẽ ngón tay nàng có thể ngắm
nhìn khuôn mặt của cô gái kia.
Nàng nghĩ. “Có thể nào ghét cay ghét đắng một người mà không tỏ ra là
mình ghét được không nhỉ?”
Với giọng vui vẻ, thành thạo, Elinor lớn tiếng nói:
- Này em Mary, chị nghĩ em biết rằng bà cô của chị lúc nào cũng rất quan
tâm đến em và hẳn đã lo lắng cho tương lai của em.
Mary nói giọng nhỏ nhẹ:
- Bà Welman luôn luôn rất tốt đối với em.
Giọng lạnh lùng, xa cách, Elinor nói tiếp:
- Chị biết rằng nếu bà có thời gian để làm di chúc, thì chắc bà muốn để lại
tiền của cho nhiều người. Vì bà mất đi mà không có di chúc để lại, cho nên
chị có trách nhiệm thực hiện những nguyện vọng của bà. Chị đã tham khảo
ý kiến ông Seddon; dựa vào lời ông khuyên, chị đã trù định các khoản tiền
cấp cho gia nhân tùy theo thời gian phục dịch của họ… - Nàng ngừng lại
rồi nói - Còn em, cố nhiên là không liệt vào hàng đó.
Elinor có lẽ hơi mong rằng những tiếng đó có thể làm cho nhức nhối,
nhưng khuôn mặt mà nàng nhìn đây lại chẳng có chút biến đổi nào. Mary
thừa nhận những tiếng đó theo như giá trị bề ngoài của chúng, và nghe nói
tiếp thêm.
Elinor nói:
- Mặc dù bà lão khó nói được mạch lạc, tối qua bà cũng có thể khiến cho
người ta hiểu được bà muốn nói gì. Bà rõ ràng muốn đặt một điều khoản
cho tương lai của em trong di chúc.
Mary thanh thản nói:
- Bà thật tốt bụng.
Elinor nói giọng cộc lốc:
- Ngay khi sự thừa kế được chứng thực, chị tính dành cho em hai ngàn
đồng bảng - số tiền đó là của em, em muốn dùng làm gì thì làm.
Mặt Mary ửng hồng lên:
- Những hai ngàn bảng ư? Ồ, cô Elinor, cô tử tế quá. Em không biết nói gì
đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.