CÂY BÁCH BUỒN - Trang 65

lão Gerrard ở khu nhà săn nữa, cố nhiên rồi. Đối với lão ta em chưa làm gì
cả, thực lúng túng quá. Phải trả tiền cho lão nghỉ việc chứ. Em nghĩ thế.
Nàng ngừng lại, rồi vội vàng nói tiếp:
- Em tính cho Mary Gerrard hai ngàn bảng Anh. Anh có nghĩ là cô Laura
mong muốn như thế không? Em cho số tiền ấy là thỏa đáng.
Roddy không nhìn nàng, nói:
- Đúng rồi, thế là phải lắm. Em thì bao giờ chẳng phán đoán tuyệt giỏi, em
Elinor.
Chàng lại ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Elinor nín thở giây lát, rồi nàng bắt đầu nói với giọng bồn chồn vội vã,
tiếng nói đổ xô ra rời rạc:
- Còn điều này nữa. Em muốn - thế mới là phải - Em muốn nói là, anh cần
phải có phần mình trong đó, anh Roddy ạ.
Roddy quay lại, vẻ mặt tức giận. Thấy thế, Elinor vội nói tiếp:
- Không, hãy nghe đây, anh Roddy. Đây chỉ là công bằng thôi. Tiền đó là
của chú anh - chú ta để lại cho vợ - thì tự nhiên là chú ta bao giờ cũng nghĩ
rồi nó sẽ chuyển đến anh. Cô Laura cũng có ý như vậy. Em biết rõ là thế,
căn cứ vào nhiều điều cô đã nói ra. Nếu em có số tiền của cô ta, thì anh
phải có số tiền thuộc về chú ta - thế mới là phải. Em - em không chịu nổi
cái cảm tưởng là em đã tướt đoạt của anh - chỉ bởi vì cô Laura sợ làm di
chúc. Anh phải… anh phải thấy đó là phải chứ!
Khuôn mặt dài và nhạy cảm của Roddy trở nên trắng bệch nhợt nhạt.
Chàng nói.
- Lạy Chúa, em Elinor, em muốn làm cho anh cảm thấy mình là một tên ti
tiện, tồi hại hay sao? Em nghĩ một lúc nào đó em có thể… có thể lấy số tiền
ấy từ nơi em ư?
- Em không cho anh số tiền đó. Mà đó chỉ là… công bằng thôi.
Roddy hét to.
- Anh không cần tiền của em.
- Đó không phải là của em.
- Theo pháp định thì đó là của em, chỉ cần thế thôi. Vì Chúa, đừng để cho
chúng ta rặt là thực tế như vậy. Anh không lấy của em một cắc nào. Đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.