CÂY BÁCH BUỒN - Trang 72

- Không - không bao giờ. Tôi nghĩ… tôi nghĩ… tôi sẽ bán nơi này nếu tìm
được người trả được giá.
Bác sĩ Lord nói thẳng ra:
- Tôi hiểu rồi.
Elinor nói:
- Giờ thì tôi phải trở về nhà.
Nàng giơ tay ra, rất kiên quyết. Peter Lord cầm, nắm lấy bàn tay đó. Chàng
nói rất nghiêm chỉnh.
- Cô Carlisle, xin cô vui lòng cho tôi được biết có sự gì trong óc cô khi cô
cười lúc vừa rồi?
Cô vội giằng tay ra:
- Phải có sự gì trong óc tôi sao?
- Đó chính là điều tôi muốn được biết.
Mặt chàng lộ vẻ nghiêm trọng và hơi rầu rĩ.
Elinor bồn chồn nói:
- Tôi ngạc nhiên vì nực cười quá, chỉ có thể thôi.
- Có phải vì Mary Gerrard đang làm di chúc không? Tại sao thế? Làm di
chúc là một thủ tục hoàn toàn khôn ngoan, hợp lý. Tránh được bao nhiêu
rắc rối. Cố nhiên là đôi khi nó cũng tạo nên rắc rối.
Elinor nôn nóng nói:
- Cố nhiên là mọi người đều cần phải làm di chúc. Lúc nãy tôi không có ý
nói thế.
Bác sĩ Lord nói:
- Bà Welman hẳn là phải làm di chúc.
Elinor cảm động nói:
- Phải, đúng thế.
Màu hồng ửng lên khuôn mặt nàng.
Bác sĩ Lord thình lình nói:
- Còn cô thì sao?
- Tôi ư?
- Đúng rồi, vừa mới đây cô bảo là mọi người đều cần phải làm di chúc! Thế
cô đã làm chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.