CÂY BÁCH BUỒN - Trang 70

- Bố cháu, chớ ai nữa.
Mary sẵng giọng nói:
- Ông ta sẽ không được hưởng. Cháu muốn để lại cho cô cháu ơ Tân Tâh
lan hơn.
- Dù sao thì để lại cho bố cháu cũng chẳng ích gì mấy - vì ông ta chẳng còn
ở đời được bao lâu nữa. Cô phải nói thế đấy.
Mary đã nghe bà Hopkins nói điều đó quá nhiều lần rồi, cho nên chẳng thấy
cảm kích gì vì câu nói này.
- Cháu không nhớ nổi địa chỉ của cô cháu. Đã nhiều năm chúng cháu không
được tin tức gì về cô ta cả.
- Cô nghĩ điều đó chẳng quan hệ gì - bà Hopkins nói - Thế cháu có biết tên
thánh của bà ta không?
- Mary. Mary Riley.
- Được rồi. Cháu hãy viết là cháu để lại mọi thứ cho Mary Riley, em gái
của bà Eliza Gerrard đã chết, ở Hunterbury, Maidensford.
Mary cúi xuống viết lên mẩu giấy. Khi viết đến cuối, nàng bỗng rùng mình.
Một cái bóng đến xen vào giữa nàng và bóng mặt trời. Nàng ngẩng đầu lên,
trông thấy Elinor Carlisle đang đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào.
Bà Hopkins cười nói:
- Cô nàng đang làm di chúc. Cô ta đang làm thế đấy.
- Làm di chúc à? - Bỗng nhiên Elinor cười rộ lên, một cái cười kỳ lạ, gần
như cuồng loạn.
Nàng nói.
- Thế ra em đang viết di chúc đấy à, Mary. Thật là nực cười. Thật là nực
cười hết mức.
Vẫn còn cười vang. Elinor quay ra, đi rảo bước theo dọc đường phố.
Bà Hopkins đăm đăm nhìn theo.
- Cô ta làm sao thế nhỉ?
Elinor chưa đi được mươi bước - nàng vẫn còn cười - thì một bàn tay từ
phía sau đặt lên cánh tay nàng. Nàng đứng sững, ngoảnh lại.
Bác sĩ Lord, mày chau nhíu, nhìn nàng chòng chọc. Chàng nói giọng quả
quyết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.