CÂY BÁCH BUỒN - Trang 69

- Người ta như vậy đó. Chắc cháu lạ lắm. Họ bao giờ cũng cứ trì hoãn việc
đó lại.
Mary nói:
- Cháu thấy làm như thế thì hình như hết sức khờ dại.
Bà Hopkins hơi nháy mắt nói:
- Thì cháu làm di chúc đi, Mary ạ.
Mary nhìn bà chằm chằm:
- Ồ, không đâu.
- Cháu đã ngoài hai mươi mốt rồi mà.
- Nhưng cháu… cháu chẳng có gì để lại cả… ít nhất thì lúc này cháu nghĩ
là cháu có.
Bà Hopkins gay gắt nói:
- Cố nhiên là cháu có chứ. Một số tiền nho nhỏ thôi, nhưng cũng xôm lắm.
Mary nói:
- Chẳng có gì phải vội.
- Cháu cũng thế đấy - bà Hopkins lạnh lùng nói - Cũng giống như mọi
người khác. Vì cháu là một thiếu nữ trẻ trung, khỏe mạnh ư, để chẳng phải
là một cái cớ khiến cháu sẽ không bị cán xẹp, đè nghiến bởi xe đò hoặc xe
buýt ở ngoài đường phố, bất cứ giây phút nào.
Mary cười:
- Cháu không biết đến cả làm di chúc như thế nào nữa.
- Cũng dễ thôi. Cháu có thể mua một mẫu giấy ở bưu điện. Chúng ta hãy đi
mua ngay bây giờ.

* * *

Trong nhà bà điều dưỡng Hopkins, mẫu giấy được bày ra, rồi cái vấn đề
quan trọng kia được thảo luận. Bà Hopkins rất lấy làm khoái trá. Bà nói,
theo ý bà thì di chúc là cái tốt nhất ngay liền sau cái chết.
Mary nói:
- Nếu cháu không làm di chúc, thì ai sẽ được hưởng số tiền kia?
Bà Hopkins hơi hoài nghi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.