CÂY BÁCH BUỒN - Trang 68

như thế cả. Bản tính con người là bản tính con người: chẳng có ai thích rời
bỏ tiền nếu như pháp luật không bó buộc họ phải làm như vậy. Cháu Mary
ạ, cháu thật may mắn. Cô Carlisle thẳng thắn hơn nhiều kẻ khác.
Mary chậm rãi nói.
- Thế nhưng - không biết làm sao - cháu cảm thấy là cô ta không ưa cháu.
- Cô ta có lý do đấy, cô phải nói thế - bà Hopkins nói toạc ra - Thôi, đừng
có quá ngây thơ, Mary ạ. Gần đây cậu Roderick đã để mắt đến cháu.
Mary bừng đỏ mặt.
Bà Hopkins nói tiếp.
- Theo ý cô, cậu ta rất mê cháu. Bỗng nhiên thế. Còn cháu thì sao, cháu ơi?
Cháu có cảm tình gì với cậu ta không?
Mary ngập ngừng nói.
- Cháu… cháu không biết nữa. Cháu không nghĩ thế. Thế nhưng cậu ta rất
tử tế, cố nhiên rồi.
- Hừm - bà Hopkins nói - Cậu ta chẳng thể là người có thích được! Đó là
một trong số những gã cầu kỳ, kiểu cách, quá bồn chồn, dễ kích động. Lại
cảnh vẻ về ăn uống nữa. Đàn ông chẳng phải chứng này, khi mình gặp thời
cơ thuận lợi. Cháu chớ nên quá vội vàng, Mary ạ. Với nhan sắc của cháu,
cháu có đủ điều kiện để mà kén cá chọn canh. Hôm trước cô O’Brien có
gợi ý với cô là cháu nên đi đóng phim. Họ thích gái tóc hoe, cô thường
nghe nói thế.
Với nếp nhăn hơi gợn trên trán, Mary nói:
- Thưa cô, cô nghĩ cháu phải làm gì đối với bố cháu? Ông ta nghĩ cháu phải
đưa cho ông một phần số tiền đó?
- Cháu chớ có làm vậy nhé - bà Hopkins tức giận nói - Bà Welman không
bao giờ có ý để tiền đó cho ông ta. Cô nghĩ rằng nếu không phải là vì cháu,
thì ông ta đã mất việc từ nhiều năm trước rồi. Kẻ lười biếng thì có bao giờ
chịu bước đâu.
Mary nói:
- Bà ta có tất cả số tiền bạc đó mà lại không hề làm di chúc dặn để lại ra
sao, thì có vẻ kỳ cục quá.
Bà Hopkins lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.