Tôi biết nhỏ Thắm nói đùa. Hồi lớp Ba, lớp Bốn, nó nói vậy là tôi tin
ngay. Bây giờ nó đã lớn, đã mười bốn tuổi rồi, đâu còn là trẻ con nữa.
Không còn trẻ con nên nói câu gì cũng giật mình thấy hớ hênh, sơ suất.
Hồi tiểu học, tụi tôi nói năng vung vít nhưng không đứa nào quan tâm mình
đang nói gì, vì vậy không cảm thấy nhột nhạt. Bây giờ, sẩy ra câu gì cũng
thấy ngượng. Khi nãy tôi lỡ miệng, bây giờ tới lượt nhỏ Thắm. Nó vừa lấy lại
vẻ tự nhiên, chứ nhận ra mình vừa buột ra câu " mai mốt về ở chung" mặt nó
lập tức ửng lên.
Lần này, nó không chỉ quay mặt đi, mà co giò chạy mất.
Chương 2.8
Anh Thắng quay về thị trấn vào những ngày năm lớp Tám của chúng tôi
sắp bế giảng. Anh về làm đám cưới với cô Sa.
Tụi tôi còn nhỏ, không được mời dự đám cưới nhưng vẫn xúm đen xúm
đỏ trước cửa nhà nhỏ Ngọc kiễng chân nhìn vào. Ở thị trấn nghèo, con nít nô
nức đi xem đám cưới như đi xem hát. Tụi tôi tò mò ngắm cô dâu chú rể,
ngắm các phù dâu phù rể và người lễ mễ bưng mâm quả phủ khăn điều rồng
rắn đứng kín sân đợi giờ hành lễ. Tụi tôi tụ tập tại đó còn vì nôn nao đợi nhỏ
Ngọc đánh cắp bánh xu-xê, bánh in, bánh thuẫn lận sau vạt áo đem ra trước
cửa giúi vào tay tụi tôi.
Tụi tôi ở đây tức là tôi, nhỏ Thắm, thằng Phan và chú tiểu Khôi - những
đứa ngồi cùng bàn với nhỏ Ngọc vì vậy được nó liệt vào hàng bạn thân, xứng
đáng để nó lấy trộm bánh cưới ra chiêu đãi.
Tôi nhìn chú tiểu Khôi miệng nhồm nhoàm bánh trêu:
-Mày đâu có ăn bánh này được. Đây là bánh cưới.