CÂY DÂU TẰM - Trang 1006

Bailey lấy ra một hộp, gỡ nắp lên nhìn vào. Bên trong là một

xấp thư được xếp ngay ngắn, và trên bì từng bức đều có dấu hiệu
riêng của Jimmie màu xanh.

-Một bức thư và một bức ảnh, - Martha nhẹ nhàng nói. – Kể từ

tháng 7 năm 1978, cứ cách một tuần nó lại gửicho ta một bức thư
và một tấm ảnh. Và nó cũng gửicho chương mục ngân hàng của
ta đầy nhóc tiền. À này, con gái yêu, Luke sinh năm 1954 chứ
không phải 1959. Nó tự hào về khuôn mặt mới của mình đến nỗi
lấy bới đi năm tuổi đấy.

“Đêm qua khi cháu về nhà, Frecks giận cháu lắm, nhưng chẳng

bao lâu sau đó cháu đã làm nàng vui vẻ trở lại. Nàng sụt mất gần
hai kí trong khi con đi xa, vì thế con đã bảo đầu bếp làm một cái
bánh kem sôcôla kem bột mà nàng rất ưa thích. Cháu biết làm thế
bậy thật, nhưng cháu thấy thích nàng mập!”

Bailey gấp bức thư cho lại vào phong bì, rồi cầm tấm ảnh nhìn.

Ảnh chụp nàng ngồi trên chiếc ghế ở sân trong ngôi nhà của hai
người ở Antigua. Gần nàng có độ hơn chục người, tay cầm ly
rượu, đang tươi cười.

Nhưng Bailey trong bức ảnh trông cô đơn giữa đám đông ấy và

vẻ mặt của nàng trông rất khổ sở. Chả trách họ đã xem thường
mình đến thế, nàng thầm nghĩ, rồi nhìn qua Matt. Giờ thì mình
thấy sung sướng hơn nhiều. Nàng nghĩ bụng, trong khi đút tấm
ảnh lại vào phong bì, rồi để nó lại vào trong hộp, đem để lại chỗ
cũ và đóng cửa tủ. Phần nhiều quá khứ ấy của cuộc đời nàng như
thế là chấm dứt. James Manville không tự vẫn vì vợ anh ta đòi ly
dị với anh ta.

-Làm thế nào chúng ta chứng tỏ là Atlanta và Ray đã giết chết

Jimmie? Bailey hỏi.

-Thực sự, ta có bằng chứng. – Martha nói, rồi mỉm cười nhìn

vẻ sửng sốt trên gương mặt của Matt và Bailey. – Ta đã bỏ ra
nhiều tháng, và nhờ Luke mà ta có được một ngân khoản vô hạn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.