CÂY DÂU TẰM - Trang 9

Chương 1

Anh ấy cần tôi.
Mỗi khi có một người nào đó, thường là phóng viên,

hỏi tôi rằng tôi đã hành xử với một người như Jimmie như thế
nào, tôi chỉ mỉm cười, vì tôi mỉm cười, vì biết rằng bất cứ điều gì
tôi nói cũng sẽ bị trích dẫn sai lạc. Do đó, tôi thường im lặng
không nói gì cả. Có một lần tôi phạm phải một sai lầm khi nói sự
thật cho một nữ phóng viên, trông hãy con rất trẻ, và rất cần có
tin, trong một lúc tôi quên cả sự dè dặt thường lệ và bảo cô ta:
“Anh ấy cần tôi” - Chỉ có thế, chỉ vẻn vẹn có mấy từ đó thôi.

Nào ai nghĩ là chỉ trong một giây phút của sự thành

thật thiếu cảnh giác lại có thể tạo nên một sự xáo động dữ dội đến
thế! Cô thiếu nữ nọ, chắc chắn cô ta chưa phải là một phụ nữ già
dặn, đã đem câu nói rất ngắn ấy của tôi biến thành một cơn náo
loạn vô cùng rộng lớn.

Tôi cũng cho là mình nói đúng khi bảo cô ta cần tin.

Vâng, cô ta rất cần có một câu chuyện, nên đã tạo dựng nên cả
một câu chuyện. Đừng tưởng cô ta không dựa trên một căn bản
nào để dựng nên câu chuyện này. Có thể nói là cô ta đã làm một
cuộc sưu tầm rất công phu. Trong hai tuần lễ kể từ lúc tôi đưa ra
nhiều nhận xét trên cho đến khi câu chuyện của cô ta đã được phổ
biến, chắc cô ta chẳng có thì giờ để ngủ ngáy gì cả. Cô ta đã tham
khảo các nhà tâm lý học, các vị giáo sĩ Hồi giáo, Các vị tu sĩ. Cô
ta phỏng vấn những người ủng hộ phong trào nam nữ bình quyền.
Bất cứ phụ nữ nào tỏ dấu hiệu cho thấy mình thù ghét đàn ông
đều được cô ta phỏng vấn và trích dẫn các phát biểu của họ.

Jimmie và tôi cuối cùng được mô tả như một đôi vợ

chồng bệnh hoạn. Ở chốn công cộng, Jimmie là một tay độc tài,
hống hách. Ở nhà lại trở thành một đứa bé lè nhè. Còn tôi thì
được mô tả là một con người sắt thép, có đôi vú sữa căng đầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.