CÂY DÂU TẰM - Trang 10

Khi bài báo của cô ta tạo nên một xúc động lớn, tôi

chỉ muốn đi ẩn trốn khỏi cái thế giới này, muốn rút lui vào ngôi
nhà kín đáo nhất trong số mười hai ngôi nhà của Jimmie, và
không rời nơi đó nữa. Nhưng Jimmie chẳng sợ hãi chút nào, và
đây là bí quyết của sự thành công của chàng, sẵn sàng đương đầu
với các câu hỏi, những tiếng cười chế nhạo, và tệ hơn nữa, với
các nhà bệnh lý trị liệu cho rằng nhiệm vụ chúng ta là phơi bày
mọi ý nghĩa và cảm nghĩ riêng tư của mình cho toàn thể mọi
người biết.

Jimmie chỉ choàng tay qua người tôi, mỉm cười trước

ống kính, và cười lớn trả lời các câu hỏi của họ. Bất cứ câu hỏi
nào của họ cũng được chàng trả lời bằng một câu đùa cợt.

Ông Manville, có thật vợ ông là người nắm quyền

đằng sau chiếc ngai vàng của ông không? - Người phóng viên hỏi
câu trên nhìn tôi mỉm cười vẻ đểu cáng. Jimmie cao hơn 1n80,
người to lớn như một con bò mộng, như người ta thường bảo, còn
tôi chỉ cao chưa tới 1m60. Tôi không bao giờ trông như một thứ
quyền lực đứng đằng sau ai cả.

Nàng đưa ra tất tất cả các quyết định. Tôi chỉ là

người làm một thứ bình phong thôi, - Jimmie nói với một nụ
cười. Nhưng những người chúng tôi biết rõ chàng, đều nhìn thấy
vẻ lạnh lùng trong đôi mắt chàng. Jimmie không thích bất cứ sự
chê bai nào đối với chàng. Không có nàng tôi chẳng làm được gì!
– Chàng nói với lối trêu cợt thường lệ.

Ba tuần sau, tình cờ tôi gặp người nhiếp ảnh viên

cùng đi với người phóng viên đã nêu câu hỏi hôm nọ. Tôi mến
anh chàng, vì anh ta đã không chịu gửi cho ban biên tập tờ báo
những bức hình với chiếc cằm của tôi ở một góc nhìn kém đẹp
nhất. Tôi hỏi anh ta:

Chuyện gì xảy ra với anh phóng viên từng quan tâm

đến cuộc hôn nhân của chúng tôi! - Giọng tôi rất thân thiện.

Bị đuổi việc rồi! - Người nhiếp ảnh viên nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.