CÂY DÂU TẰM - Trang 11

Xin lỗi, anh nói sao?
Anh ta đang thay mấy cục pin mới cho chiếc máy

ảnh, vẫn không nhìn lên.

Bị đuổi việc rồi! – Anh ta lặp lại, không nhìn tôi mà

nhìn Jimmie. Rồi anh ta không nói gì thêm nữa, và tôi cũng khôn
khéo không nói gì thêm.

Jimmie và tôi có một điều luật không được viết ra,

không nói ra, đó là tôi không can thiệp vào bất cứ điều gì Jimmie
làm.

“Như vợ một tên Mafia”, bà chị tôi đã bảo thế một

năm sau khi tôi lấy Jimmie.

“Jimmie không hề giết hại ai”, tôi giận dữ trả lời.

Đêm hôm ấy tôi thuật lại cho Jimmie nghe cuộc trao đổi này với
chị tôi, và trong một lúc đôi mắt chàng long lên một cách kỳ lạ.
Sau này tôi mới thấy là thủa ấy mình thiếu thận trọng.

Một tháng sau đó, ông chồng của chị tôi được một đề

nghị vô cùng tốt đẹp trong công việc: lương gấp đôi, nhà ở khỏi
trả tiền, một vú em thường trực cho cô con gái của họ, ba người
giúp việc nhà, và một thẻ hội viên câu lạc bộ bản xứ. Đó là một
đề nghị mà họ không sao có thể từ chối được. Và công việc đó ở
Morocco.

Sau khi chiếc phi cơ của Jimmie bị rơi và tôi trở

thành goá bụa ở tuổi 32, tất cả các phương tiện truyền thông trên
thế giới chỉ viết về tôi có một điều. Đó là Jimmie chẳng để chút
gì lại cho tôi trong chúc thư của chàng cả. Không có một món
tiền nào trong số hàng tỉ bạc, 2 hay 20 tỉ, tôi chẳng bao giờ nhớ là
bao nhiêu, để lại cho tôi cả.

“Hôm nay chúng ta cháy túi hay giàu có” tôi vẫn

thường hỏi chàng như thế, vì giá trị tài sản của chàng thay đổi
thất thường hàng ngày tuỳ theo những gì Jimmie dự tính làm lúc
ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.