CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 173

“Đỏ cái gì…” Thời Việt cười khẽ, áp lưng ngón tay lên má Nam Kiều,

nói: “Đi thôi, Trịnh Hạo còn đang đợi ở ngoài.

Nam Kiều gật đầu. Trên thang máy, Thời Việt đứng dưới cô một bậc

cầu thang. Thang máy đang đi thì Nam Kiều quay lại nói: “Thời Việt”.

Thời Việt vốn đang nghĩ chuyện gì đó nên rất im lặng, nghe tiếng thì

ngước mắt lên đáp: “Gì thế?”

Nam Kiều dường như đã suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Có một chuyện

em rất xin lỗi”.

Thời Việt hỏi: “Chuyện gì?”.

Nam Kiều: “Bây giờ em chưa thể cho gia đình biết được”.

Hàng lông mày sắc bén của Thời Việt khẽ động, anh cười cười:

“Không vội”.

Nam Kiều nói: “Em sẽ tìm thời điểm thích hợp để giới thiệu anh với

mọi người”.

Nhìn dáng vẻ trịnh trọng nghiêm túc của cô, trên mặt Thời Việt là nụ

cười nhàn nhạt không để lộ suy nghĩ trong lòng. Anh nhìn hàng lông mày
thanh mảnh và đôi mắt cô bằng một ánh mắt tĩnh lặng, đáp: “Ừ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.