CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 258

Ôn Địch khi đó đã hỏi Nam Kiều: Tiền bỏ ra để mua xe thuộc về lợi

nhuận của cổ đông, cậu có cần thương lượng với Thời Việt không?

Khi đột ngột nghe thấy hai tiếng “Thời Việt”, Nam Kiều chấn động,

trầm mặc không trả lời. Cô gọi vào số điện thoại của Thời Việt. Máy thông,
bên kia không có tiếng nói.

Nam Kiều nói: “Thời Việt”.

Bên kia đáp một tiếng, đúng là anh. Thời Việt lạnh nhạt hỏi: “Có

chuyện gì?”.

Nam Kiều nói ngắn gọn chuyện phần thưởng cuối năm.

Thời Việt nói: “Tùy em”, cô vừa dứt lời, anh bèn nói vậy.

Nam Kiều im lặng một lát: “Vậy tôi cúp máy đây”.

Thời Việt nói: “Ừ”

Nam Kiều bỏ máy xuống, thoáng cảm thấy một năm vừa qua không

chân thực chút nào.

Tính cô vốn thoải mái, tổng kết cuối năm, kế hoạch năm mới đều

không phải là việc cô buộc phải làm. Dù sao cô cũng là sếp của Tức Khắc
Phi Hành, các nhân viên khác đều phải làm theo quy định của Ôn Địch,
người có thể quản lý được cô lại chỉ có mình cô.

Lần đầu tiên Thời Việt nói “Tùy em” với cô dường như mới chỉ là

ngày hôm qua.

Nam Kiều đứng dậy, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện

tuổi hai mươi bảy của cô đã trôi qua rồi. Có lúc cô có một ảo giác rất lạ
lùng, như thể Thời Việt chưa từng rời xa cô. Họ sống trong cùng một thành
phố, giống như hai đường thẳng song song, ngày ngày đi lại lúc mặt trời lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.