CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 305

“Không thấy con gái nhà người ta đang đứng sau lưng anh Thời à?

Mày xen vào làm gì! Anh Thời đúng là tự làm khổ mình! Đáng đời!”

Thời Việt đang sốt ruột thì chợt nghe thấy một tiếng gọi khẽ ở sau

lưng:

“Thời Việt”.

Tiếng gọi đó như xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù trong màn

đêm, khiến sự hỗn loạn nơi này đột nhiên trở nên rõ ràng. Thời Việt đờ
người ra rồi quay phắt đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ở bến xe bus sau lưng
anh dưới mái tóc đen ướt sũng nước mưa, một gương mặt không son phấn
đang bình thản nhìn anh chăm chú qua màn mưa.

Anh vui sướng điên cuồng. Vui sướng đến nỗi không thể khống chế

nổi bản thân. Anh quay người lao về phía Nam Kiều như một mũi tên, đè
cô lên tấm biển xe bus sau lưng cô, mượn ánh đèn đường mờ mờ ngắm
nghía cô thật kỹ. Ngón tay anh lau đi nước mưa trên mặt cô hết lần này đến
lần khác, da cô mịn màng như sứ.

Là thật.

Đúng là cô thật.

Nam Kiều nhìn gương mặt đã mất vẻ bình tĩnh thường ngày, gần như

phát cuồng của anh, thở dài, khẽ nói: “Anh việc gì phải khổ thế…”.

Anh cúi mạnh xuống, đè lên môi cô.

Dường như muốn xả hết mọi nỗi nhớ nhung đè nén hơn nửa năm qua,

nụ hôn của anh như thể muốn nuốt cô vào bụng, Nam Kiều thả lỏng cơ thể,
để cho anh làm gì tùy ý.

Cô thấy đau, nhưng nỗi đau này rất thật…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.