CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 367

Cô lạnh lùng tiếp: “Em không cần tiền của anh”.

Thời Việt mỉm cười: “Sau này còn có ‘của em’, ‘của anh’ sao?”.

Nam Kiều sững ra, chợt hiểu ra ý Thời Việt nói là tài sản thuộc sở hữu

chung sau khi cưới. Sắc mặt lập tức tươi tắn trở lại, cô chầm chậm nắm lấy
tay anh, ngẩng lên nhìn anh.

Thời Việt hiểu ánh mắt mong chờ của cô, anh khẽ cười, kéo cô vào

lòng, nghiêng đầu hôn lên má cô. Nam Kiều bật cười, ôm lấy anh.

Thời Việt áp sát vào mái tóc dài của cô, ánh mắt lạnh lùng sắc bén,

trên mặt không còn nụ cười nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.