thôi. Thế nhưng có một ngày nọ, khi chị ta bắt đầu cảm thấy mình không
thể rời xa người kia, chị ta thoáng cảm thấy hoảng sợ.
Chị ta là người phụ nữ quyền lực, mạnh mẽ, người phụ nữ như chị ta
sao có thể bị đàn ông khống chế lần nữa được? Cho nên khi Thời Việt nói
muốn đi, An Ninh bèn thuận nước đẩy thuyền, thả cho đi. Từ đó, chị ta đeo
tràng hạt, không gặp lại Thời Việt nữa. Tất cả đàn ông đều chỉ là cỏ rác.
Nhưng sau đó, chỉ một bức ảnh đã đánh thức tâm ma giấu kín bao lâu của
chị ta.
Chị ta có yêu người đó không? Hay là yêu cái kẻ mà chị ta tự tay nhào
nặn? Hoặc chị ta chỉ yêu bản thân mình?
An Ninh cũng không thể phân biệt rõ ràng được.
Ánh mắt chị ta dần nhìn xuống tràng hạt bằng trầm hương trên cổ tay,
nghiếng răng dứt mạnh, những hạt châu đen tuyền rơi hết ra hành lang, lăn
lông lốc về phía xa.
Từng hạt từng hạt đều là dục vọng khó có thể thỏa mãn trong đấy lòng
con người.