CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 45

trai trẻ mới vào đời, hôm nay lại trực ca đêm, tuy không biết nên xử lý tình
huống này thế nào, nhưng cậu ta vẫn nói vì trách nhiệm: “Cô Nam chỉ đăng
ký mình cô ấy…”.

“Các anh ở cục Dân Chính à?”. Thời Việt hỏi, nụ cười như có như

không, bế xốc Nam Kiều lên, tay áp lên cái tại bị gió thổi lạnh ngắt của cô.
Anh cụp mắt xuống, thần sắc có vẻ mờ ám: “Vậy anh muốn tôi chứng minh
quan hệ vợ chồng với cô ấy thế nào?”. Thời Việt cố ý nhấn mạnh bốn tiếng
“quan hệ vợ chồng”, ánh mắt vô cùng thâm trầm, cậu bảo vệ trẻ tuổi ngại
không dám nhìn thẳng anh và Nam Kiều, nghiên người tránh: “Anh vào đi,
không cần đăng ký nữa”.

Tiểu khu khá rộng, Thời Việt mất một lúc mới tìm được tòa nhà Nam

Kiều thuê. Anh bất giác ôm cô chặt hơn vì lạnh lại phát hiện bản năng cũng
giúp cô làm điều tương tự khi đang ngủ say, hai người như thể đang sưởi
ấm cho nhau vậy. Thời Việt bật cười, nhớ lại thuở hàn vi, mùa đông lạnh
giá ngủ cạnh máy sưởi của khu chợ điện tử Trung Quan Thôn, anh và một
con chó cũng sưởi ấm cho nhau như thế. Lạnh thì lạnh thật đấy, nhưng cảm
giác không tồi.

Khu chung cư này hơi cũ, thang máy không hoạt động cả ngày, Nam

Kiều ở tầng mười sáu, Thời Việt bế cô đứng trên cầu thang tối tăm, cầu
thang láng xi măng đã mòn đến mức ánh lên ánh lam tối. Trong không khí
còn có mùi đồ cũ và mùi bụi bặm, Thời Việt thử cân nặng của Nam Kiều,
cười nhạt mấy tiếng, “Vứt cô ở đây cho rồi, đây đâu phải là Tô tiểu muội ba
lần làm khó tân lang”.

Lúc này, Nam Kiều đột nhiên run lên, móng tay bấu mạnh vào cổ anh,

nói: “Đồ khốn! Cút đi!”.

Thời Việt: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.