CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 43

Nam Kiều lơ mơ, tưởng Thời Việt là tài xế taxi.

Thời Việt nói: “Tôi lái xe chuyên dùng để đưa đón khách của tập đoàn

Bắc Khí, cô không nhìn thấy đồng hồ đâu. Em gái, bắt được xe của tôi là
may mắn của cô đấy”.

Nam Kiều láng máng nhớ ra Bắc Kinh có không ít loại taxi như vậy,

xe màu đen tuyền, đồng hồ cây số và biển hiệu taxi có thể tháo rời. Thế là
cô “ừ” một tiếng, máy móc đọc địa chỉ chung cư, còn cho Thời Việt biết cả
số nhà nữa. Căn chung cư này là do Âu Dương Ỷ chọn cho cô, cách công
viên Triệu Dương không xa, cô cũng phải vất vả lắm mới nhớ được địa chỉ.

Thời Việt còn muốn tranh thủ hỏi thêm, Nam Kiều lại đã ngủ mất.

Thời Việt sờ lon coca, nó đã bị thân nhiệt nóng hơn bình thường của cô ủ
ấm rồi. Thời Việt thầm chửi thề một tiếng, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Xe của anh
là Phaeton 4.2L nhập khẩu, nội thất và động cơ thuộc loại đắt tiền nhất,
động cơ rất khỏe, chạy êm ru không phát ra chút tiếng động nào, Thời Việt
còn là tay đua lão luyện, lái rất êm, Nam Kiều không bị xóc, đến tận khi
Thời Việt dừng xe, cô vẫn ngủ say.

Thời Việt lay mãi mà Nam Kiều không tỉnh, không còn cách nào khác

anh đành phải vòng ra ngoài mở cửa xe, tháo dây an toàn cho cô, định kéo
cô xuống xe. Nam Kiều chống cự theo bản năng, chưa giằng co được mấy
cái đã “ọe” một tiếng nôn đầy ra xe anh.

“…!”.

Thời Việt kéo Nam Kiều ra ngoài, bật đèn pin điện thoại cho cô nhìn

được toàn cảnh hiện trường.

“Cô Nam nhìn xem mình vừa gây ra chuyện gì”.

Nam Kiều chật vật lắc đầu, cố nhìn cho rõ, nói: “Ừm… Passat…

không sao, tôi sẽ đền cho anh…”. Tay cô bấy chặt vào cánh tay Thời Việt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.