CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 451

Anh hát rất chậm, rất khẽ. Giữa đêm khuya tĩnh mịch, chỉ còn lại

giọng hát se sẽ của anh. Anh như đang hát ru, ru cô gái anh yêu vào giấc
ngủ.

Mắt Nam Kiều nhắm chặt, hàng lông mi dài áp sát vào mặt, như đã

ngủ say.

Thời Việt không khóc, nhưng anh cảm thấy rõ ràng chân mình, nơi cô

gối đầu lên, dần dần ướt đẫm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.