CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 453

Nam Kiều trừng mắt nhìn anh một cái.

Thời Việt không biết xấu hổ kéo cô vào lòng, thì thầm vào tai cô:

"Người phụ nữ của anh...".

Nam Kiều cắn răng cười: "Vớ vẩn".

Thời Việt cũng khẽ cười, không trêu cô nữa, mặc áo sơ mi cho cô, đưa

cho cô miếng bánh trứng chiên còn nóng hổi, còn mình thì vào nhà vệ sinh
cạo râu.

Sau khi đến Bắc Kinh, Nam Kiều chưa từng ăn món bánh trứng chiên

có thể bắt gặp ở bất cứ hàng ăn nào bên đường này. Cái bánh này trông
bình thường nhưng được làm rất đúng vị, gồm có hai quả trứng, hành hoa
và vừng thơm ơi là thơm. Cô cầm túi giấy dầu ăn rất chậm, nhìn căn phòng
chật hẹp, bức tường cũ kỹ tróc lở, ngồi trên giường đắp chiếc chăn

ấm áp, khô ráo dễ chịu còn vương mùi của Thời Việt.

Từ nhà vệ sinh gần sát giường vọng ra tiếng anh làm vệ sinh cá nhân,

trong đầu Nam Kiều hiện lên năm chữ:

Có anh là mãn nguyện.

Cô nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt bên cạnh, thầm nghĩ nếu nó không

chạy nữa thì tốt biết bao.

Họ đến đồn cảnh sát của khu Triều Dương. Bố và chị Nam Cần đã đợi

cô ở đó, không khí trong đồn trầm trọng như sắp có chuyện lớn xảy ra. Cô
vừa đến nơi liền bị tách ra khỏi Thời Việt. Sắc mặt hai người đều bình tĩnh
thản nhiên, không nói thêm gì nữa.

Nam Kiều tất nhiên được đối xử vô cùng ưu đãi. Cảnh sát để cô làm

bản tường trình rồi cho về. Khi chuyển đoạn băng ghi hình anh Thái giao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.