CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 454

dịch ma túy trong vòng tay cho cảnh sát, cô được trịnh trọng cảm ơn. Bố cô
ngồi trong phòng quan sát im lặng nghe cô kể lại toàn bộ quá trình, không
nói một lời, sắc mặt sầm sì.

Thời Việt không được ra ngoài lần nào nữa.

Bố đưa cô về nhà, mẹ cô tuổi đã cao nên rất dễ xúc động, ôm cô, nhìn

vết thương trên mặt cô mà suýt chút nữa thì bật khóc: “Kiều, sao con lại
liều mạng thế hả!”.

Nam Kiều nói: “Con xin lỗi mẹ, con làm mẹ lo lắng rồi”.

“Cái thằng Thời Việt đó tốt thế cơ à? Để con cố chấp say mê như vậy!

Con gửi cho bố con một tin nhắn là tưởng bố mẹ sẽ không lo cho con nữa
sao? Con chạy đi đâu hả! Bố và chị con kiểm tra danh sách khách nghỉ ở
mọi khách sạn, nhà nghỉ ở Bắc Kinh mà không tra ra được!”.

Nam Kiều im lặng nghe rồi bình tĩnh đáp: “Con xin lỗi”.

Mẹ cô thở dài một tiếng, Nam Cần bước tới vuốt lưng cho bà, khuyên

bà: “Mẹ đừng kích động, nó về rồi đấy thôi. Tính con bé này lúc nào chả
thế? Mẹ đừng tức giận với nó! Để bố nhốt nó mười ngày nửa tháng xem nó
còn bướng nữa không!”.

Nam Kiều không nói gì.

Mẹ nhìn cô rất lâu với vẻ vừa trách giận vừa thương con, cuối cùng

hỏi: "Tối qua có phòng tránh không đấy? Còn chưa cưới đã có con, bố con
đánh chết đấy!".

Nam Kiều sững ra, nói: "Không".

Mẹ cô cuống lên: "Không phòng tránh hay không có con?".

"Không có con".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.