Mẹ lại thở dài thườn thượt cái nữa.
Từ đầu đến cuối, ông Nam Hoành Trụ đều im lặng, cau mày, không
nói câu nào.
Vụ án này rất phức tạp. Thường Kiếm Hùng có luật sư riêng, giữ im
lặng trong rất nhiều vấn đề như nguồn gốc của súng, ngộ sát Lưu Bân...
Đám Mã Lưu, Long Đầu đều là loại người độc ác tính tình thất
thường, biết việc buôn bán ma túy đã có chứng cứ rõ ràng, với số lượng đó
thì chết chắc nên trước lúc chết còn muốn kéo người đi cùng.
Chúng vốn đã có thù oán với Thời Việt từ trước, Thời Việt lại còn bắn
chết anh Thái, Nam Kiều, người ghi hình quá trình giao dịch của chúng lại
là bạn gái Thời Việt, chúng như đã
giao hẹn trước với nhau, việc gì cũng đổ vấy lên người ThờiViệt,
chúng toàn nói dối, lại còn lôi rất nhiều chuyện cũ của Thời Việt ra, khiến
cảnh sát vô cùng khó xử.
Quá trình điều tra vụ án này bị kéo dài ra vô cùng. Ba tháng sau, Nam
Kiều mới được thấy Thời Việt trong phiên tòa. Khi nhìn thấy anh, tim cô
thắt lại.
Anh mặc áo tù màu vàng, tay đeo còng, tóc bị cắt ngắn ngủn, lộ ra lớp
da đầu màu xanh.
Anh đã bị coi là phạm nhân rồi.
Dù anh không phải chịu tra tấn về thể xác, nhưng làm vậy cũng đã là
một sự sỉ nhục lớn đối với phẩm giá con người, huống hồ là đối với một
người như anh. Ngón tay Nam Kiều bấu chặt vào lòng bàn tay.