CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 487

bà và cô gái này đã vượt qua hết mọi khó khăn khổ nạn, chỉ còn hạnh phúc
mà thôi.

Xem ti vi xong, bà Việt Tú Anh đi nghỉ sớm. Nam Kiều và Thời Việt

cũng lần lượt đi tắm rồi lên giường nằm.

Anh đã ngủ trên đây từ nhỏ, giờ đột nhiên có hai người, chiếc giường

thành ra hơi chật.

Nam Kiều quay mặt vào trong, cô chỉ mặc nội y, mái tóc dài để xõa,

mắt nhắm nghiền như đã ngủ rồi. Thời Việt lên giường sau, nghiêng người
ôm cô vào lòng.

Khi tấm lưng trần mịn màng của cô áp vào ngực anh, cảm giác ăn

khớp đã lâu lắm anh không được cảm nhận khiến anh thấy đau đớn từ đỉnh
đầu đến tận gót chân. Đôi mắt đang nhắm của Nam Kiều khẽ động đậy,
nhịp thở cũng thay đổi.

Thời Việt biết cô chỉ mặc nội y là có ý gì. Nhưng anh không nỡ nuốt

trọn cô gái này ngay. Anh vừa ve vuốt những ngón tay thon dài của cô một
cách tỉ mẩn từng chút từng chút một, từng tấc từng tấc một, vừa nghe hơi
thở mềm nhẹ của cô.

Anh hỏi: “Nhà không có vòi hoa sen, em tắm quen không?”.

Nam Kiều “vâng” một tiếng: “Hồi nhỏ nhà em cũng không có”.

“Đồ ăn thì sao? Ăn quen không?”.

“Quen”.

“Mẹ anh thì sao? Bà có tốt với em không?”.

Nam Kiều mím đôi môi mỏng, khẽ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.