CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 97

Nam Kiều lên xe, im lặng cài đai an toàn. Thời Việt lái xe ra khỏi bãi

đỗ, sắc đêm bên ngoài trong lành mát mẻ.

Thời Việt nói: “Cô Nam thật là to gan”.

Nam Kiều nói: “Sao anh lại nói vậy?”.

Thời Việt đánh vô lăng, tránh dòng xe cộ đông nghịt trên đường một

cách chuẩn xác, nói: “Tối khuya, cô nam quả nữ, cô Nam không sợ tôi làm
bậy sao?”.

Nam Kiều lạnh nhạt đáp: “Chưa biết là ai thiệt đâu”.

Thời Việt hơi sững lại rồi phá ra cười.

Thời Việt đưa Nam Kiều tới tận dưới lầu nhà cô. Hai người không nói

gì suốt dọc đường. Ánh trăng rất đẹp, Nam Kiều nhìn hai cái bóng một dài
một ngắn bước rất đều nhau trên mặt đất. Cô tình cờ quay sang nhìn Thời
Việt, anh cũng quay đầu nhìn về phía cô, ánh trăng tạo ra một quầng sáng
lạnh lùng trên người anh.

Đến cửa đơn nguyên, Nam Kiều nói: “Tôi đến rồi”.

Thời Việt gật đầu, ra dấu bảo cô lên đi.

Nam Kiều về chung cư, bật đèn, đun nước nhưng cứ cảm thấy thiếu

thiếu điều gì. Cô vào nhà vệ sinh, mở cửa sổ, nhìn thấy Thời Việt dưới lầu
vừa quay người, đi ra ngoài tiểu khu, bóng người mặc vest đen hòa dần rồi
mất hẳn vào màn đêm.

Hôm sau tới công ty, Ôn Địch cười tươi như hoa, gương mặt đầy vẻ

nhẹ nhõm, nói với Nam Kiều tiền đã vào hết tài khoản, có điều không phải
là hai mươi triệu mà là hai mươi triệu lẻ một nghìn tệ. Nam Kiều nghĩ về số
lẻ một nghìn tệ đó mà nghiến răng ken két.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.