CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 99

lừng lững, cơ bắp săn chắc cuồn cuộn. Cả ba đều ngẩng cao đầu, trông vừa
tự tin vừa ung dung.

Thời Việt chào cô từ xa: “Chào buổi sáng, cô Nam”.

Mùa xuân tháng Tư trời còn chưa ấm hẳn, thế nhưng Thời Việt chỉ

mặc độc một chiếc áo phông trắng, lộ ra làn da nâu rám nắng.

Nam Kiều dừng lại nhìn anh đăm đăm, “Sao anh lại ở đây?”.

Thời Việt nhìn quanh, đáp: “Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam nhà tôi đều

thấy chỗ này rất tuyệt”.

Nam Kiều nói: “Trông thần sắc chúng rất giống anh”.

Thời Việt nheo mắt lại với vẻ nguy hiểm rồi cười ha ha, đột nhiên tháo

xích cổ hai con chó chỉ vào Nam Kiều ra lệnh: “Lão Nhị, Lão Tam! Cắn cô
ta”.

Hai con becgie Đức sủa hai tiếng rồi lao đi như tên bắn, chạy thẳng về

phía Nam Kiều. Cô nhìn bộ dạng ung dung thản nhiên, sắc mặt lạnh lùng
ẩn trong vẻ bông lơn của Thời Việt là biết thôi hỏng rồi, anh ta làm thật rồi.
Tất nhiên, cô co giò bỏ chạy, lao thẳng vào khu rừng nhỏ bên cạnh.

Khu rừng này vốn là bãi chơi bắn súng CS bày đầy các chướng ngại

vật như chiến hào, bao cát, nơi trú ẩn và cả những bức tường đổ nát.
Thường Kiếm Hùng nói Tức Khắc Phi Hành là một công ty toàn đàn ông,
tất nhiên phải tăng độ nam tính, suốt ngày ngồi trong văn phòng sẽ chết
sớm, thế là tuần nào cũng tổ chức cho nhân viên của Tức Khắc tới công
viên Triều Dương đá bóng hoặc rèn luyện thể chất ngoài trời. Ôn Địch cảm
thấy đâu là một giải pháp rất hay để xây dựng đội nghĩ nên rất ủng hộ. Nam
Kiều thỉnh thoảng cũng bị Thường Kiếm Hùng kéo tới chơi, vì thế khá
quen thuộc với địa hình mảnh rừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.