CÂY SA KÊ LƯU LẠC - Trang 118

thế gian, Lâm Phương Văn muốn đem theo có phải là những ngày hạnh
phúc cùng tôi hay không?

Tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân mình quan trọng đối với anh, mãi đến

khi anh không về nữa. Tôi luôn hi vọng anh trở nên già đi, như vậy anh sẽ
mãi mãi thuộc về tôi. Sự trừng phạt của thượng đế dành cho tôi chính là
vĩnh viễn không cho tôi thấy bộ dạng tóc bạc phơ của anh.

Cái hôm chúng tôi gặp mặt nhau lần cuối, tôi ngồi ở trên xe còn anh

đang ở bên ngoài cửa hàng đồ lặn. Trên đầu anh khi đó đội chiếc mũ lưỡi
trai đã có rất nhiều năm. Lúc chúng tôi quen nhau, anh vẫn luôn thích đội
chiếc mũ màu xanh đậm kia. Ai mà ngờ rằng, thời điểm chúng tôi xa nhau,
anh lại đội chiếc mũ kia.

Chiếc xe của tôi lăn bánh, xe của anh cũng lên đường, từ đó về sau

khoảng cách mãi mãi không thể gần lại. Chiếc mũ màu xanh lam kia, lặng
lẽ mang anh đến bên cạnh tôi, rồi lại lặng lẽ đem anh từ bên cạnh tôi mang
đi, là gặp gỡ, cũng là chia ly. Nếu tôi sớm biết, thì tôi đã lấy chiếc mũ trên
đầu anh xuống, mãi mãi sẽ không bao giờ trả lại cho anh. Nếu vậy, có thể
thay đổi mệnh trời gần như không thể xoay chuyển hay không?

31.

Tôi lấy chiếc chìa khóa cửa từ trong túi, đem chìa khóa cắm vào ổ khóa

giống như mọi ngày.

Cửa mở, trong nhà một mảnh đen kịt. Trên chiếc ghế sô pha bên cửa sổ,

có một bóng lưng. Bóng lưng kia trên đầu đội một chiếc mũ màu xanh đậm,
màu xanh giống như chìm nghỉm trong ánh chiều tà màu cam. Màu xanh
thẫm giống như từ cõi âm trồi lên, chậm rãi cùng đau thương bao phủ cả
nhà.

Là anh sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.