CÂY SA KÊ LƯU LẠC - Trang 147

Chúng tôi im lặng bước đi trên đường. Sau đó, tôi hỏi:

“Anh có viết di chúc không?”

Anh lắc đầu: “Em có sao?”

“Em cũng không có viết.”

“Ở cái tuổi này mà viết di chúc, có phải quá sớm không?” Anh hỏi.

“Ai biết ngày mai sẽ thế nào? Em cũng muốn viết một bản di chúc.”

“Em muốn viết về cái gì?”

“Ví dụ như nhà sách em muốn để lại cho ai, tiền trong tài khoản ngân

hàng muốn trao lại cho ai, thi thể muốn xử lý như thế nào chẳng hạn. Ngoại
trừ người thân và người em yêu ra, di ảnh của em tuyệt đối không thể khiến
cho người ta thấy ớn. Chưa từng có một người đã chết nào đẹp hơn so với
khi còn sống. Em mong mọi người nhớ đến bộ dạng lúc em còn sống. Còn
nữa, em muốn được tổ chức tang lễ theo kiểu phương Tây, tang lễ kiểu
Trung Quốc quá rườm rà. Có một số cô gái bởi vì muốn cử hành hôn lễ
tuyệt đẹp trong giáo đường mà theo học đạo, còn em muốn có một lễ tang
tuyệt đẹp mà theo học đạo.”

“Hình như em suy nghĩ nhiều quá rồi.”

“Cũng có làm sao? Đều là an bài tiền nong, an bài hậu sự, rất thực tế.”

“Di chúc ban đầu vốn có ý nghĩa như thế.”

“Có phải di chúc không nên hiện thực như thế?”

“Nếu là di chúc của em, em muốn viết thế nào mà chẳng được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.