CÂY SA KÊ LƯU LẠC - Trang 148

“Hay là, em sẽ biến nó thành thư tình, nhân cơ hội cuối cùng nói với

người em yêu, em yêu anh ấy đến nhường nào, cũng cảm ơn anh ấy đã yêu
em.”

Anh cười nói: “Bình thường ấy mà, đem phần lớn tiền để lại cho ai thì

liền bày tỏ ý này.”

“Không phải vậy.” Tôi xua tay: “Em muốn người đó sẽ đọc được một

cáo thị thâm tình, di chúc là bức thư tình cuối cùng.”

Một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt quét qua, tôi lạnh run cầm cập. Tôi rụt

cổ vào trong áo, đề nghị với Đỗ Vệ Bình:

“Đi ăn thịt rắn không?”

“Bây giờ đi ăn thịt rắn á?”

“Ăn một bữa thật no say, thì ngủ mới ngon.”

Anh nhìn tôi, mỉm cười đồng ý: “Nói cũng phải, anh dường như cũng

đói bụng.”

20.

Tưởng rằng trời lạnh như thế, tất cả mọi người đã ẩn núp đi. Không ngờ

tiệm thịt rắn của Úc Úc lại chật ních người. Rắn phải ngủ đông, con người
lại ăn thịt rắn trong ngày đông giá rét để giữ ấm. Giả sử rắn biết suy nghĩ,
có phải chúng cũng sẽ cười thê lương?

“Hôm nay nhà tớ bán gần hai trăm con rắn.” Úc Úc vừa nói vừa đặt hai

bát canh rắn thật lớn. Tôi thích ăn canh. Thật ra là nó có hoa cúc, bánh quế
và lá chanh. Không có những món đó, tôi sẽ không ăn thịt rắn.

“Hai người thích ăn mật rắn không?” Cô ấy hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.