CÂY SA KÊ LƯU LẠC - Trang 68

"Đây là chiếc chuông người phương Tây dùng để gọi thức ăn." Đỗ Vệ

Bình giải thích.

"Có chút giống khi chúng ta học tiểu học, cô giáo dùng chuông để nhắc

nhở mọi người tan học, nhưng cái này đẹp hơn." Tôi nói.

"A, anh nhớ rồi!" Anh nhớ lại, cười nói: "Bà cô giáo đó rất mập."

Khi ấy, mỗi khi đồng hồ báo giờ của trường bị hư, cô giáo trung niên

mập mạp kia sẽ cầm một chiếc chuông bằng đồng lắc vang trên hành lang.
Một chiếc chuông nho nhỏ nhưng âm thanh của nó lại vang đi khắp mọi
ngõ ngách trong vườn trường. Chú gà trống được nuôi trong ký túc xá cũng
gáy lên theo tiếng chuông, nó quên mất trách nhiệm của mình là gáy vào
buổi sáng. Người thầy già thường nói, đó là một con gà trống bị thần kinh.
Nhưng tôi lại thấy nó chỉ là một chú gà sống theo cảm tính, mỗi ngày đều
cố gắng đáp trả tiếng chuông, mặt dù trời đã tối đen.

"Sao lại tặng cho em một cái chuông?" Tôi hỏi Đỗ Vệ Bình.

"Sau này, nếu em muốn ăn gì thì có thể lắc chuông." Anh cười khanh

khách.

"Vậy em sẽ thường xuyên lắc chuông."

"Lần đầu nhìn thấy cái chuông này cảm thấy rất đẹp. Sau khi mua về,

mới phát hiện hóa ra được sản xuất ở Tây Ban Nha." Anh vui vẻ nói.

"Dạng Sơn đang ở Tây Ban Nha, anh ở Hồng Kông thế mà cũng mua

trúng chiếc chuông được sản xuất ở Tây Ban Nha. Hai người thật sự là tâm
linh tương thông!"

Đỗ Vệ Bình chỉ cười.

"Ở xa vài kilômét cũng nghe được tiếng chuông chứ?" Tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.