CÂY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG - Trang 146

Ông ta có vẻ nhiều hơn là cắt và dán…
Trong khuôn viên còn có một chiếc xe nữa, đậu trên đường dẫn vào nhà,

có lẽ là của một vị khách, vì chiếc Taurus mang một tấm đề can tế nhị của
một công ty cho thuê xe. Dance đỗ lại và tiến tới phía cửa, bấm chuông.

Tiếng bước chân vang lên to dần, một phụ nữ tóc sẫm xuất hiện, người

này khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mảnh dẻ, mặc quần jean hàng hiệu và một
chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo dựng lên. Trên cổ bà ta là một sợi dây chuyền
bạc hiệu Daniel Yurman có mắt to.

Đôi giày, Dance không thể dừng săm soi, là hàng nhập khẩu từ Ý và cực

kỳ kiểu cách.

Cô xưng danh, xuất trình thẻ công vụ. “Tôi đã gọi điện trước. Để gặp

ông Chilton.”

Khuôn mặt người phụ nữ lập tức chuyển thành nét cau mày điển hình

khi ai đó gặp phải các nhân viên thực thi pháp luật. Tên bà ta là Patrizia hay
Pa-treet-sia theo như phát âm của bà ta.

“Jim vừa mới kết thúc một cuộc gặp. Tôi sẽ báo cho anh ấy biết cô đang

ở đây.”

“Cảm ơn bà.”
“Mời cô vào.”
Người phụ nữ dẫn Dance vào một căn phòng đậm chất tư gia, các bức

tường phủ đầy ảnh gia đình, sau đó biến mất trong giây lát. Rồi Patrizia
quay lại. “Chồng tôi sẽ ra ngay.”

“Cảm ơn. Đây là các con trai bà phải không?” Dance chỉ tay vào một

bức ảnh chụp Patrizia, một người đàn ông hói đầu cao lênh khênh gầy gò
mà cô đoán là Chilton, và hai cậu bé tóc đen làm cô nhớ tới Wes. Tất cả họ
đều đang tươi cười nhìn vào ống kính.

Người phụ nữ tự hào nói, “Jim và Chet.”
Vợ Chilton tiếp tục lướt qua các bức ảnh. Từ những tấm bà chụp hồi trẻ

ở bãi biển Carmel, Point Lobos, Mission, Dance đoán bà là dân địa phương.
Patrizia xác nhận, phải, đúng là thế, và trên thực tế, bà đã lớn lên trong
chính ngôi nhà này. “Bố tôi từng sống một mình ở đây nhiều năm. Khi ông
mất, khoảng ba năm trước, Jim và tôi đã dọn về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.