CÂY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG - Trang 461

được làm thế. Trong màn sương mù, tia sáng gần như sẽ khiến cô bị lòa và
cung cấp cho kẻ xâm nhập kia một đích ngắm hoàn hảo.

Cách đó không xa, một con gấu trúc Bắc Mỹ tuột xuống khỏi nơi ẩn náu

của nó và quả quyết rời đi, điệu bộ rõ ràng tỏ vẻ bực bội khi bị quấy rầy.

Dance nhổm dậy, quay trở ra phía hàng rào và di chuyển thật nhanh trên

lớp lá rụng, thường xuyên ngoái nhìn lại phía sau. Cô không thể trông thấy
ai đang bám theo mình. Cuối cùng, Dance đẩy cánh cổng lách qua và bắt
đầu rảo bước về phía chiếc xe, điện thoại di động mở ra cầm trên tay trái
trong lúc cô tìm qua danh sách các số đã gọi.

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên rất gần sau lưng cô, âm thanh vang

vọng ra trong màn đêm. “Không được động đậy,” người đàn ông nói. “Tôi
có súng.”

Tim đập thình thịch, Dance thấy cả người lạnh toát. Hắn đã ở bên sườn

của cô, lách qua một cổng khác hay im lặng leo qua hàng rào.

Cô cân nhắc: Nếu y thực sự có súng và muốn giết cô, lúc này chắc cô đã

chết. Với màn sương mù và bóng tối, rất có thể y chưa phát hiện ra khẩu
súng trên tay cô.

“Tôi muốn cô quỳ xuống đất. Lập tức.”
Dance bắt đầu quay người.
“Không! Quỳ xuống!”
Nhưng cô tiếp tục quay người lại cho tới khi đối diện với kẻ xâm nhập

và cánh tay đang giơ thẳng ra của y.

Chết tiệt. Y có súng, và khẩu súng đang chĩa thẳng vào cô.
Nhưng rồi sau đó cô nhìn vào khuôn mặt người đàn ông và chớp mắt.

Anh ta mặc bộ cảnh phục của Sở Cảnh sát hạt Monterey. Cô đã nhận ra. Đó
là anh chàng điều tra viên trẻ tuổi mắt xanh trước đây đã giúp đỡ cô vài lần.
David Reinhold.

“Kathryn?”
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Reinhold lắc đầu, một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt. Anh ta

không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn quanh. Người cảnh sát hạ súng xuống,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.