CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 124

Duarte nói, “Và, thưa Đức Thánh Cha, lần này tôi nghi rằng khó có

chuyện vua Charles sẽ ngăn cản chúng…”

Cesare suy nghĩ một hồi, rồi gợi ý. “Charles ắt phải nhận ra rằng nếu ông

ta muốn giành lấy vương miện xứ Naples, ông ta phải thuyết phục cha bỏ
Liên minh thần thánh. Vả chăng, muốn gì thì muốn, ông ta cũng phải được
chính cha đội vương miện và ban lời chúc phúc thì mới danh chính ngôn
thuận để được người dân xứ Naples thừa nhận là vua của họ, bởi cha là
lãnh chúa tối cao mà.”

Alexander ấn tượng với phân tích của con trai, tuy vậy ông vẫn cảm nhận

là còn điều gì đó Cesare chưa nói. “Và này, con trai, chiến lược của con là
sao?”

Cesare mỉm cười một cách ranh mãnh. “Nếu vua Pháp gặp Đức Thánh

Cha tại thành Rome khi rút quân, ông ta có thể nắm lấy cơ hội để buộc cha
phải nhượng bộ. Nhưng nếu cha không có ở đây mà lại ở nơi khác…”

* * *

Khi toán quân tiền tiêu của Pháp vào thành đô, chúng báo cáo lại với

Charles là Giáo hoàng đã đi lên phía bắc, đến Orvieto. Vua Charles quyết
định thuyết phục Giáo hoàng làm theo yêu cầu của mình, nên lệnh cho
quân của ông đi qua Rome và tiến đến Orvieto. Nhưng khi quân thám báo
của Alexander phát hiện đội quân tiền tiêu của Pháp đang đến gần Orvieto,
Alexander đã sẵn sàng. Chẳng bao lâu ông và đoàn tùy giá liền lên đường,
nhanh chân đến Perugia, nơi ông sẽ gặp ái nữ Lucrezia.

Từ Orvieto, Alexander sai Don Michelotto vượt núi non đi đón con gái,

bởi ông đã không thấy mặt nàng từ nhiều tháng rồi và muốn bảo đảm rằng
nàng vẫn vui khỏe cũng như cùng bàn về chuyện đức ông chồng của nàng.
Giáo hoàng cảm thấy nếu có Lucrezia bên cạnh chắc là mình sẽ vui hơn, sẽ
giúp ông khuây khỏa trong lúc chờ kết quả cuộc xâm lăng của quân Pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.