CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 122

Ngày tiếp theo, sau khi tắm gội và thay quần áo, Cesare được dẫn vào

phòng làm việc của cha chàng. Alexander đứng lên chào đón cậu con cả mà
lệ giàn giụa trên đôi mắt. Giáo hoàng ôm chàng mạnh đến nỗi khiến Cesare
cảm thấy ngạc nhiên.

Alexander bộc lộ tình cảm chân thành trong giọng nói. “Cesare, con ta

ơi, con không thể nào tưởng tượng cực hình mà ta phải chịu đựng những
ngày qua. Con đã cứu ta thoát khỏi một chọn lựa khủng khiếp nhất trong
đời. Khi tập họp các thành viên của Liên minh thần thánh, ta biết rằng
Charles sẽ xem chuyện đó là phá vỡ hiệp ước giữa ông ấy với ta, và do vậy
ta rất lo sợ cho sự an nguy của con. Rất hiếm khi ta bị dằn vặt vì thiếu
quyết đoán. Ta có nên dừng lại mọi kế hoạch liên minh, hi sinh những phần
lãnh thổ và cả giáo triều? Hay là ta vẫn cứ tiến hành và chấp nhận mạo
hiểm sinh mệnh con trai yêu quý của ta?”

Cesare hiếm khi thấy cha lộ vẻ khổ tâm đến thế và chàng thấy vui vui.

“Rồi cha đã quyết định thế nào?” Chàng hỏi, làm ra vẻ như đùa.

“Bây giờ thì chẳng còn là vấn đề nữa rồi, con trai ạ,” Alexander cười dịu

dàng, nói. “Con đã an toàn và như thế đã giải quyết thế tiến thoái lưỡng nan
cho ta rồi.”

* * *

Phản ứng của vua Charles đối với chuyện Cesare trốn thoát nhẹ nhàng

hơn Giáo hoàng nghĩ. Khi Alexander biết được kết quả chiến dịch chinh
phục Naples, ông liền hiểu tại sao.

Quân Pháp đã chiếm được Naples; vua Masino chưa đụng trận nào, đã

thoái vị và chuồn êm. Vua Charles thắng dễ như lấy đồ trong túi. Cuộc
trường chinh xuyên suốt nước Ý của vua Pháp cho đến lúc đó gần như là
một cuộc ngoạn cảnh du xuân thật thú vị mà không mấy nhọc công sức.
Ông đã vượt qua trở lực đầu tiên trên đường chinh phục Jerusalem và lật đổ
ông vua ngoại đạo. Với tâm trạng hân hoan phơi phới như thế nên nhà vua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.