CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 121

vành vạnh, vậy mà lạ nhỉ, sao ta chẳng nghe tiếng tru nào…” Thế rồi chàng
phá ra cười để họ hiểu rằng chàng đang đùa đấy thôi.

Anh lính canh lôi ra một ve rượu và thân mật mời Cesare, nhưng chàng

lắc đầu và nói, “Ta có thứ ngon hơn. Chúng ta cùng thưởng thức nhé?” Và
chàng quay bước vào trong lều của mình, rồi trở lại với một chai vang đỏ
hảo hạng và ba chiếc cốc bạc.

Hai anh chàng mắt sáng rõ, nhận lấy cốc bạc với rượu hồng sóng sánh

ánh trăng khuya, Cesare cũng tự rót một cốc cho chính chàng. Cả ba cùng
gật gù chén chú chén anh dưới đêm trăng lạnh giữa sa trường, cùng ngồi
bên nhau ngắm sao trời lấp lánh. Nhưng chỉ một chốc sau, hai chàng lính
trẻ kia đã ngáp vắn ngáp dài. Cesare chúc họ ngủ ngon, rồi đi vào lều mình,
ở đó chàng giấu cái túi nâu nhỏ mà Noni đã cho chàng và ngồi chờ đợi.

Trong vòng hai mươi phút, Cesare rón rén bước ra khỏi lều và thấy hai

anh lính canh đang ngủ mê man. Thế là, phục trang đầy đủ, chàng lặng lẽ
bước qua hàng dãy dài những chiếc lều để đến chỗ buộc ngựa. Ở đó một
lính canh khác ngồi quay lưng về phía Cesare, trông chừng đám lính đang
say ngủ. Cesare lặng lẽ chuồn đến sau lưng anh ta, đưa một bàn tay lên
bụm miệng hắn để chắc ăn rằng không một âm thanh nào thoát ra. Rồi
chàng nhanh chóng áp dụng một thế khóa đầu, tay siết chặt cổ họng anh ta.
Không lâu sau chàng lính trẻ bất tỉnh.

Cesare tìm thấy con ngựa của mình, một con chiến mã mạnh mẽ, nhanh

nhẹn, và chàng thận trọng dắt ngựa đến rìa mép của trại quân, cố gắng
không gây ra tiếng động nào. Tới đó chàng nhẹ nhàng vọt người lên lưng
chiến mã, cưỡi ngựa không yên như chàng từng làm thế biết bao lần trước
đây khi ở Ngân Hồ. Một khi đến đường lớn, Cesare cho ngựa phi nước đại
vù đi trong đêm, bay thẳng về Rome.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.