CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 191

Chàng lặng nhìn và trầm tư một lúc lâu.
Rồi chàng nói, “Ta phải tự giải thoát khỏi chiếc mũ hồng y này. Vì không

thể để đứa con nào của ta phải là con hoang.”

Lucrezia ấn một ngón tay lên môi chàng. “Nhưng không đứa con nào của

anh lại có thể là con của em.”

“Chúng ta phải nghĩ cách và lên kế hoạch,” chàng nói. “Có ai khác biết

không?”

“Không một ai cả,” Lucrezia nói. “Vì vào ngày mà em chắc là mình đã

có thai, em liền rời khỏi thành Rome.”

* * *

Giáo hoàng tự giam mình trong phòng nhiều ngày liền sau cái chết của

Juan. Bất chấp những lời khẩn cẩu của Duarte, Don Michelotto, Cesare và
tất cả những người yêu mến ông, ông chẳng chịu ăn uống tí gì hay nói năng
với ai trong nhiều ngày - cả với Julia cũng không. Từ bên ngoài phòng ông,
người ta vẫn nghe được những lời cầu nguyện và tiếng la hét hối hận khi
ông cầu xin sự tha thứ.

Nhưng lúc đầu ông vung nắm đấm và oang oang kết tội cả Chúa. “Hỡi

Cha Trên Trời, có ích gì để cứu rỗi linh hồn cả hàng ngàn người khi việc
mất đi linh hồn này là nguyên nhân của bao đau đớn đến thế?” Alexander
liên tục nổi cơn thịnh nộ trong nhiều ngày. “Trừng phạt tôi về tội vô đạo
đức bằng cách lấy đi mạng sống của con tôi, là bất công! Quá bất công!
Con người ta yếu đuối, sa ngã là chuyện thường! Nhưng là Cha Trên Trời
thì phải đầy lòng xót thương chứ!” Ông hét lên như kẻ điên loạn. Những vị
hồng y mà ông ưu ái lần lượt đến gõ cửa phòng ông xin được phép vào,
giúp ông trong lúc đau khổ. Nhưng hết người này đến người khác đều bị
ông từ chối. Cuối cùng mọi người nghe một tràng hét lớn vang vang khắp
điện Vatican. “Đúng, đúng, lạy Cha Trên Trời, con biết - Chính Con của
Người cũng phải chịu khổ nạn mà…” Và yên lặng trong hai ngày nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.