CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 311

suy nghĩ của họ vậy! Biết người ta nói gì vẫn tốt hơn là để họ giấu kín
trong lòng. “Tự do không phải là quyền mà là một đặc ân do ta ban phát.
Và trong thời điểm này người mà ta chọn để ban phát đặc ân đó là
Burchard. Có thể đến một lúc nào đó, ta sẽ đổi ý, nhưng hiện tại, ý tưởng tự
do lại hấp dẫn ta.”

Khi Cesare nói về cáo buộc tiếp theo, chàng hơi bối rối, phân vân, bởi

chàng biết chuyện này ảnh hưởng thế nào đến em gái mình. “Con đã được
nghe từ nhiều nguồn rất đáng tin, thưa cha, rằng có người trong gia đình ta
đang thông mưu với kẻ thù để hủy hoại chúng ta.”

Nét mặt Alexander không hề biến sắc. “Con không định nói với ta đó là

đứa em tội nghiệp của con, Jofre, đấy chứ?”

“Không đâu, cha,” Cesare nói. “Dĩ nhiên là không phải rồi. Nhưng một

người thân cận gây nguy hiểm cho chúng ta. Chồng của Lucrezia, hoàng tử
Alfonso.”

Một thoáng cảnh giác lướt qua khuôn mặt Giáo hoàng, nhưng ông kịp

định thần lại ngay. “Một lời đồn nham hiểm, Cesare à. Ta chắc thế. Và
chúng ta cần sáng suốt để nhận định chính xác, vì Crezia yêu chàng ta lắm.
Tuy nhiên ta sẽ xem xét cẩn thận chuyện ấy.”

Vào ngay lúc ấy, câu chuyện bị ngắt quãng vì tiếng kèn trống vọng lên từ

dưới đường. Alexander đi đến bên cửa sổ, kéo khung cửa sổ và cười vang.
“Đến đây, Cesare, nhìn đây này.”

Cesare đứng bên cha và nhìn ra. Dưới kia chàng thấy nhiều người mang

mặt nạ đang diễu hành, tất cả đều mặc toàn đồ đen. Có khoảng hơn năm
mươi người, và trên mỗi mặt nạ, nơi đáng ra là cái mũi lại chĩa lên một
dương vật to đùng.

“Cái gì thế này?” Cesare hỏi, tỏ ra bối rối.
Alexander, trông rất vui thích, nói, “Ta mong là họ làm như thế để tôn

vinh con đấy, con trai à. Ta đồ rằng con không thắc mắc gì về mấy cái mặt
nạ đâu nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.