CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 78

Cesare đốp chát lại, “Cả hai chúng ta đều phải làm những gì mà Đức

Thánh Cha muốn chúng ta phải làm, bởi ta thà làm người lính hơn làm
hồng y! Vậy nên không ai trong hai ta có được cái chúng ta muốn!”

Cesare hiểu rằng mặt trận quan trọng nhất mà chàng phải chiến đấu là

thực hiện cái chí riêng mình hằng ấp ủ. Bởi tình yêu có thể lấy mất ý chí
mà không cần đến vũ khí. Và Cesare thực sự yêu thương cha mình. Tuy
vậy chàng đã nghiên cứu những chiến thuật của cha khá lâu đủ để biết ông
có thể làm đến những chuyện gì và chàng biết rằng bản thân mình sẽ không
bao giờ hạ mình làm những chuyện phản trắc. Trong suy nghĩ của Cesare,
chuyện cướp đi của cải, tài sản, hay ngay cả mạng sống vẫn không thể kinh
khủng bằng việc tước đoạt ý chí tự do của người khác. Bởi không có ý chí
tự do, con người chỉ còn là một con rối của những nhu cầu bản năng, một
con thú kéo đồ nặng tuân phục tiếng vút của ngọn roi trong tay người khác.
Và chàng đã thề mình sẽ không bao giờ làm con thú đó.

Mặc dầu Cesare hiểu dụng ý của cha khi yêu cầu chàng ăn nằm với

Lucrezia, chàng nghĩ mình cũng phải gánh luôn nhiệm vụ yêu nàng. Sau
lần ái ân đầu tiên đó, chàng đánh lừa bản thân tin rằng đó là lựa chọn của
chàng. Nhưng vẫn còn một con bài chưa lật. Lucrezia đã yêu với một trái
tim trọn vẹn đủ để thuần hóa con thú hoang dã nhất, và như thế, dẫu không
hay biết, nhưng nàng đã trở thành ngọn roi được ông bố sử dụng.

Lucrezia bắt đầu thổn thức, Cesare ôm lấy nàng và cố an ủi. “Rồi sẽ ổn

thôi, Crezia,” chàng vỗ về. Chàng đứng lặng một lúc lâu, vuốt ve những lọn
tóc vàng của nàng, ôm lấy nàng. Cuối cùng chàng lau nước mắt cho nàng
và nói, “Em đừng bận tâm nhiều với con chim cút ba chân Sforza đó. Vì bất
chấp tất cả, chúng ta vẫn sẽ mãi có nhau trong đời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.