CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 76

“Hoãn lại một chút ạ,” nàng nói.
“Hãy vượt qua những điều không như ý càng sớm càng tốt,” ông nói,

mỉm cười dịu dàng với con gái. “Sau đó con có thể tiếp tục sống cuộc đời
mình mà không còn thanh gươm nào treo lơ lửng trên đầu con nữa.”

Lucrezia hít vào một hơi sâu rồi thở dài. “Anh Cesare có phải hiện diện

không?” Nàng hỏi.

Giáo hoàng Alexander nhíu mày. “Chuyện đó có thành vấn đề không?”

Ông hỏi. “Miễn là có cha ở đó. Để hôn ước trở thành hiệu lực, phải có ba
người làm chứng.”

Thế là Lucrezia gật đầu và nói quả quyết, “Con thích anh ấy không có ở

đó hơn.”

“Nếu đó là ý muốn của con,” Giáo hoàng nói, “thì ta cứ làm theo như

thế.”

Cả hai người, Giovanni và Lucrezia đều có phần miễn cưỡng khi bước

vào phòng tân hôn: phần chàng vì còn tưởng nhớ đến người vợ đầu mới
mất, phần nàng vì cảm thấy ngại ngùng bối rối khi bị săm soi nhìn ngắm và
không muốn cho phép bất kì ai, ngoài Cesare, chạm vào người nàng. Giờ
đây, nàng cảm thấy choáng váng đến độ chẳng quan tâm đến cái gì nữa.
Nàng dõi mắt tìm kiếm anh mình nhưng chàng đã lỉnh đi xa, và thế là nàng
nốc vội thêm ba cốc rượu vang trước khi gom đủ can đảm để làm điều nàng
biết mình phải làm.

Trong phòng, đám gia nhân giúp nàng và Giovanni trút bỏ xiêm y và cả

hai nhanh chóng chuồn vào dưới tấm chăn bằng xa-tanh trắng, cẩn thận
không để cho da thịt họ chạm vào nhau trước khi những người làm chứng
đến.

Khi bước vào phòng, Giáo hoàng ngồi vào chiếc ghế bọc nhung, đối diện

một bức thảm thêu thật lớn tái hiện các cuộc Thập tự chinh, ông tập trung
tâm trí nhìn vào đó và cầu nguyện.

Hai tay ông cầm chuỗi tràng hạt bằng châu ngọc. Chỗ ngồi thứ nhì dành

cho hồng y Ascanio Sforza và chỗ thứ ba dành cho người anh của nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.