hề biết tại sao cuộc sống của họ không như ý muốn, và tôi có thể giúp họ.
Đó là lúc tôi quyết định viết cuốn sách này.
Vì sao cần nhìn lại?
Câu chuyện của Gordon không hề hiếm gặp. Tôi đã tiếp hàng ngàn
bệnh nhân trong suốt 18 năm với tư cách bác sĩ trị liệu, cả riêng tư lẫn theo
nhóm trong bệnh viện, và đa số đều phải chịu đựng cảm giác tổn thương
lòng tự trọng vì cha mẹ thường xuyên đánh đập, mắng mỏ, “đùa cợt” về sự
ngu ngốc hay xấu xí của họ, làm họ ngợp trong lỗi lầm của bản thân hay
lạm dụng tình dục, ép họ nhận quá nhiều trách nhiệm hay bảo vệ họ quá
mức. Giống như Gordon, một số người đã tạo liên kết giữa cha mẹ với các
vấn đề của họ. Đây là điểm mù cảm xúc phổ biến. Người ta thường gặp rắc
rối trong việc nhìn nhận quan hệ giữa họ và cha mẹ, những người đóng một
vai trò to lớn ảnh hưởng lên cuộc đời họ.
Các xu hướng điều trị thường chủ yếu dựa vào phân tích những trải
nghiệm đầu đời đã dịch chuyển từ “hồi đó” sang “bây giờ và ở đây”.
Hướng tập trung chuyển sang kiểm tra và thay đổi hành vi, các mối quan hệ
và vai trò hiện tại. Tôi nghĩ rằng có sự chuyển đổi này là do khách hàng từ
chối dành ra một lượng lớn thời gian và tiền bạc cần cho nhiều liệu pháp trị
liệu truyền thống nhưng thường cho kết quả tối thiểu. Tôi là một người cực
kỳ tin tưởng ở các liệu pháp ngắn hạn tập trung vào thay đổi những khuôn
mẫu hành vi không có lợi. Song kinh nghiệm dạy tôi rằng việc chữa trị các
triệu chứng là không đủ; ta phải xử lý triệt để nguồn gốc của những triệu
chứng đó. Liệu pháp có hiệu quả nhất khi nó giải quyết được hai thứ: thay
đổi hành vi gây hại cho bản thân hiện tại và ngắt kết nối khỏi những tổn
thương trong quá khứ.
Gordon phải học những kỹ thuật giúp kiểm soát cơn phẫn nộ của
mình, song để tạo nên những thay đổi lâu dài, để có thể đứng vững sau