CHA MẸ ĐỘC HẠI - VƯỢT QUA DI CHỨNG TỔN THƯƠNG VÀ GIÀNH LẠI CUỘC ĐỜI BẠN - Trang 8

ông không cho tôi đi học y để trở thành người chữa bệnh bằng niềm
tin. Mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn vào ngày hôm qua. Ông đã có
thái độ vô cùng giận dữ và cuối cùng ông nói tôi không còn là người
trong nhà nữa. Có lẽ holistic medicine không phải là một ý hay.

Khi Gordon miêu tả cha mình, một người rõ ràng không tuyệt vời như

những gì anh muốn tôi nghĩ, tôi để ý thấy anh bắt đầu siết chặt tay rồi lại bỏ
ra với vẻ bồn chồn. Khi anh nhận thấy tôi nhận ra việc anh đang làm, anh
kìm lại bằng cách đan các ngón tay vào nhau để trên bàn giống như các
giáo sư thường làm. Có lẽ đó là một cử chỉ mà anh học được từ cha mình.

Tôi hỏi Gordon xem liệu cha anh có phải lúc nào cũng tàn nhẫn như

vậy không.

- Không, không hề. Ông ấy vẫn thường rầy la, thỉnh thoảng cũng có
đánh đòn tôi giống như bao đứa trẻ khác. Nhưng tôi không cho đó là
tàn nhẫn.

Có điều gì đó trong cách anh nói từ “đánh đòn”, một vài cảm xúc tinh

tế thay đổi trong giọng nói của anh khiến tôi chú ý. Tôi đã hỏi sâu hơn. Hóa
ra, người cha thường “đánh đòn” anh hai hoặc ba lần một tuần bằng dây
thắt lưng. Không cần nhiều lý do để khiến Gordon phải chịu những trận
đòn roi: một câu nói khiêu khích, một phiếu báo điểm thấp, hoặc quên
không làm công việc nhà nào đó, tất cả đều đủ lớn để trở thành “trọng tội”.
Cha của Gordon cũng không đánh đòn vào những vị trí cụ thể; Gordon nhớ
lại những lúc bị đánh vào lưng, chân, cánh tay, bàn tay và mông. Tôi hỏi
Gordon mức độ tổn thương về mặt vật lý của những trận đòn roi đó.

Gordon: Tôi không bị chảy máu hay gì cả. Ý tôi là mọi thứ đều ổn.
Ông ấy chỉ muốn tôi vào khuôn phép.

Susan: Nhưng anh đã rất sợ ông ấy, phải vậy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.