CHA TỔNG GIÁM ĐỐC QUÁ CÀN RỠ - Trang 306

Thật là đứa ngốc. Chẳng lẽ không biết tìm một chỗ tránh sao? Cô cứ

thoải mại đại bại lộ thân bận ra bên ngoài. Thật không hiểu được "Súng dễ
ngăn cản, ám tiễn khó phòng" sao?

Ninh Doãn Ngân nhướng mày, chạy về phía hai người cách đó không

xa.

Vừa chạy chưa được sáu mét, Ninh Doãn Ngân chợt nghiêng đầu mỉm

cười nói chuyện, một chút tia sáng chói mắt đâm vào mắt làm anh không
thoải mái.

Lòng thầm than không tốt, Ninh Doãn Ngân nhanh chóng gia tăng tốc

độ, nhào về phía Hàn Mộ.

"A......" Xung quanh phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Hàn Mộ chợt một bị lực mạnh xô té nhào, hơi thở quen thuộc truyền

đến từ phía sau.

Là anh ấy?

Hàn Mộ hơi sửng sốt, dường như không kịp phản ứng.

"Ừ...." Một âm thanh buồn bực từ miệng Ninh Doãn Ngân phát ra,

truyền vào tai Hàn Mộ.

"Mẹ!" Hàn Khuynh Thược hét lớn: "Hồ ly thối, ông làm sao vậy.... ...."

Thật là anh ấy? Tất cả đến hơi ngạc nhiên, trong khoảng thời gian

ngắn Hàn Mộ cảm thấy sợ hãi. Hơi giãy dụa, chỉ thấy cả người không chút
sứt mẻ.

"Hồ ly thối!" Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng lắc lắc Ninh Doãn Ngân,

chỉ thấy anh đã mất đi ý thức, sau lưng bị không ngừng bị chảy máu "Mẹ,
máu!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.