bệnh nặng chứ?"
Hàn Mộ ngước mắt, mắt lạnh nhìn một đám người trước mắt "Kết quả
chúng tôi chịu trách nhiệm."
"Ở đây là bệnh viện." Một ông bác sĩ lớn tuổi bất mãn nhìn Hàn Mộ
"Cô có thể chịu trách nhiệm cái gì? Cô để cho người ngoài vào phòng bệnh
nặng, cô......."
"Người ngoài?" Lúc này, cửa phòng bệnh mở ta, Thanh Lưu từ bên
trong đi ra, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng nói : " Ông xác
định ở đây là bệnh viện sao? Các người chữa trị cho người bệnh như vậy
sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Thanh Lưu làm cho một đám bác sĩ y tá nổi
trận lôi đình.
"Thằng nhóc từ đâu đến, cậu biết cái gì. Cậu hiểu được hiện tại người
bệnh thế nào.... ..."
"Tôi không hiểu, ông hiểu sao?" Giọng nói Thanh Lưu rõ ràng lạnh
lùng "Bây giờ tôi muốn lập tức mổ cho ông ta, Một chút cũng không thể
chậm trễ!"
"Được." Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng gật đầu.
Anh Thanh Lưu đã nói như vậy, anh ấy nhất định sẽ nắm chắc phần
thắng!
"Mẹ, hồ ly thối phải lập tức mổ."
"Ừ." Hàn Mộ khẽ cau mày "Tình hình của người bệnh chúng tôi sẽ
chịu trách nhiệm. Hiện tại, tôi muốn phẫu thuật cho anh ấy."