"Mẹ......" Hàn Khuynh Thược nắm chặt tay Hàn Mộ, một tay nó vỗ
nhẹ lên lưng cô.
"A....." Hàn Mộ bỗng chốc phản ứng lại, nhưng cặp mắt cô một phút
cũng không rời khỏi Thanh Lưu.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy. Con đã nói anh Thanh Lưu đến đây, sao mẹ
không có nghe vậy?" Hàn Khuynh Thược lắc đầu, "Mẹ, mẹ nên nghỉ ngơi
một chút. Nếu không, Thược Thược sẽ lo lắng cho mẹ."
"Cậu ta chính là Thanh Lưu?" Dường như Hàn Mộ không để lời nói
của Hàn Khuynh Thược vào tai. Cô có vài phần khiếp sợ nhìn lướt qua
Thanh Lưu, sau đó cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười khổ không muốn người
nào nhìn thấy.
Thanh Lưu?
Cậu ta là Thanh Lưu, sao cậu ta có thể là em trai cô, Hàn Phong chứ?
Chỉ là trùng hợp gương mặt đó làm cho cô cảm thấy rất giống mà thôi.
Hàn Phong đã biến mất lâu như thế. Người thiếu niên trước mặt này
không thể là cậu ấy được. Nếu cậu ấy thật sự là Hàn Phong......Sao cậu ấy
có thể không biết mình!
"Xin chào, tôi là Hàn Mộ." Hàn Mộ ngẩng đầu, đã khôi phục lại vẻ
mặt bình tĩnh tự nhiên. Đưa một tay ra, làm một tư thế bắt tay.
"Thanh Lưu!" Lãnh đạm như không mất đi sự lễ phép, Thanh Lưu
cũng đưa một tay ra, nhẹ nhàng nắm tay Hàn Mộ.
Nếu cậu ta không nhìn lầm.... .... vừa rồi khi người phụ nữ này nhìn
cậu ta trong ánh mắt có tia khiếp sợ và vui mừng!
Mà bây giờ vẻ mặt của cô lại phong khinh vân đạm!