CHA TỔNG GIÁM ĐỐC QUÁ CÀN RỠ - Trang 455

“Ừ, không phải anh muốn biết sao, tự mình đi hỏi đi?” Tiểu Thất chỉ

vào Liệp Ưng ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, nói.

“Tôi hỏi, có phải cô sẽ không đưa cà phê cho tôi đúng không?” Y Sâm

hỏi.

Tiểu Thất không khỏi liếc mắt. Người đàn ông này thật làm cho người

tôi không chịu nổi, cứ gắt gao coi trọng cà phê của cô.

Nghĩ lại cũng đúng, cà phê của cô lại là loại chính tông tinh khiết

thuộc Indonesia do tư nhân sản xuất, chính là ngàn vàng khó mua!

Sớm biết lần trước không nên lấy ra, lần này thì tốt rồi, người đàn ông

này nếu không phiền chết cô, hắn cũng không gọi là Y Sâm!

“Cũng không phải là tôi muốn biết! Thế nào, chẳng lẽ anh không phải

dám hỏi sao?” Tiểu Thất cười, đưa đầu tựa vào bả vai Y Sâm, “Tôi hiểu, tôi
rất hiểu!”“Hiểu cái rắm!” Y Sâm đẩy Tiểu Thất ra, vẻ mặt khó chịu nhìn
cô, “Hỏi thì hỏi, vì cái gì mà tôi không dám hỏi chứ?”

Vừa nói xong, Y Sâm đoạt lấy tờ tạp chí từ trên tay Tiểu Thất, chạy tới

chỗ Liệp Ưng đang ở bên cạnh bàn làm việc.

Y Sâm đặt tạp chí bát quái ở trước mặt Liệp Ưng, giọng mang theo nụ

cười, “Ưng, tôi vừa phát hiện một chuyện đùa, cậu có muốn nghe không?”

“Tôi không rảnh.” Liệp Ưng tự lo nhìn văn kiện trong tay mình, giọng

lành lạnh. Mà người đàn ông áo đen đứng ở sau lưng Liệp Ưng cũng cúi
đầu, không nói câu nào.

“Cậu thật không nhìn?” Lúc này Liệp Ưng đã lấy mặt nạ trên mặt

mình xuống, hoàn toàn bại lộ gương mặt đẹp trai ở trong không khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.